Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 637 - Sứ mệnh của anh




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn chỉ về phía các công nhân đang xây nhà ở đằng xa: “Anh nhìn bọn họ xem, anh có thấy không? Ngay dưới tay bọn họ, từng mặt tường đột nhiên mọc lên khỏi mặt đất. Đây chính là xây dựng. Không có bọn họ thì công nhân không có nhà ở, người dân mà ngay cả chỗ ở cũng không có thì nhân dân của quốc gia này có hạnh phúc không? Xây dựng nhà cửa chính sứ mệnh của họ khi trở thành công nhân.”
Thôi Hướng Bắc cúi đầu nói: “Lúc đầu vì không muốn làm lính nên anh lựa chọn xuống nông thôn.”
“Vậy nên đây chính là sứ mệnh mà anh lựa chọn, anh lựa chọn xuống nông thôn, anh lựa chọn ở lại nước xây dựng. Anh đã lập được rất nhiều thành tích.”
“... Nhưng thật ra phần lớn anh chỉ vì hờn dỗi mà thôi.”
“Vậy nếu như lúc đó anh không giận hờn, anh cam tâm trạng nguyện đi làm lính sao?”
Thôi Hướng Bắc do dự một lát sau đó lắc đầu: “Từ nhỏ anh đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, anh muốn chọn một con đường mà anh chưa từng đi.”
“Đúng vậy, dù có giận dỗi hay không thì kết quả cũng đều như nhau. Lựa chọn của mỗi người đều là dựa vào trái tim. Anh chọn lên đại học học tri thức để xây dựng đất nước, vậy sứ mệnh của anh chính là xây dựng. Những chiến sĩ đã hi sinh thân mình bảo vệ quốc gia chẳng phải là để xây dựng một môi trường ổn định trong nước sao? Một ngày nào đó, nước của chúng ta sẽ hùng mạnh đến mức kẻ thù phải khiếp sợ, không dám dễ dàng khiêu khích. Thôi Hướng Bắc, em hỏi anh: Nếu như có một ngày, vì xây dựng quốc gia mà anh phải hy sinh mạng sống của mình. Ngươi bằng lòng không?”
Trong lòng Thôi Hướng Bắc chấn động, trái tim rạo rực, gần như ngay lập tức anh thốt lên: “Anh bằng lòng!”
“Anh xem, không phải là anh sợ hy sinh, chỉ là phương thức hy sinh anh lựa chọn không giống mà thôi. Các chiến sĩ vì bảo vệ quốc gia nên hy sinh, mà anh, anh lựa chọn mang thân dâng hiến xây dựng quốc gia. Anh cho rằng xây dựng tổ quốc rất an toàn sao? Vào thời kỳ xây dựng sơ khai, bao nhiêu công nhân đã chết vì kiệt sức khi lao vào làm việc? Và bao nhiêu người đã đến những nơi khó khăn nhất của công cuộc xây dựng tổ quốc, vì điều kiện chữa trị bệnh tật lạc hậu mà họ chết tại nơi làm việc? Mà anh, Thôi Hướng Bắc, sẽ có một ngày anh cũng như bọn họ, vì xây dựng tổ quốc, phấn đấu quên mình, hung hãn không sợ chết.”
Tô Mạn nói xong, nhìn về phía Thôi Hướng Bắc, gằn từng chữ: “Thôi hướng bắc, em và anh giống nhau, đều đã sẵn sàng. Chỉ là thừa dịp bây giờ còn sống, cố gắng cống hiến càng nhiều cho quốc gia mà thôi. Sống một ngày thì cống hiến một ngày. Vậy nên chúng ta phải cảm thấy may mắn vì mình còn sống. Hãy sống để thực hiện khát vọng về một đất nước thịnh vượng cho những người anh hùng đã khuất. Hãy sống để thay họ ngắm nhìn đất nước phồn vinh cường thịnh mà họ đã không thể thấy được khi còn sống.”
Thôi Hướng Bắc cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đang đập dữ dội.
Anh không phải kẻ hèn nhát, anh luôn sẵn sàng hy sinh vì đất nước.
Nhưng trước đó, anh phải dùng hai bàn tay của mình để làm nhiều hơn một chút. Sinh mệnh không mất, phấn đấu không ngừng.
Thôi Hướng Bắc kích động ôm Tô Mạn vào lòng. “Tô Mạn, cảm ơn em! Anh hiểu rồi, anh đã hiểu rồi!”
Tô Mạn dựa trong lòng ngực anh nghe tiếng thình thịch thình thịch: “Thôi Hướng Bắc, đã sẵn sàng chưa?”
“Đã sẵn sàng.”
“Xế chiều quay về trường học đi, học tập cho tốt. Đừng từ bỏ lý tưởng của bản thân chỉ để gặp em. Em đã từng nói cho dù xa cách nhưng tinh thần chúng ta vẫn sẽ luôn sánh bước bên nhau. Mong rằng trong tương lai chúng ta sẽ nhìn thấy một đất nước hùng cường trên mồ hôi xương máu của chúng ta.”
“Được.” Thôi Hướng Bắc vừa cảm động vừa hài lòng gật đầu. Ở chỗ Tô Mạn không thấy được lén lút xoa khóe mắt. Trong lòng yên lặng nghĩ, có em thật tốt.
Giờ phút này, anh thật sự không hối hận lúc trước về quê.
Nếu như không về quê, anh sẽ mãi mãi không gặp được Tô Mạn. Cũng sẽ mãi mãi không biết được ý nghĩa tồn tại thật sự của cuộc đời mình.
Buổi chiều, Thôi Hướng Bắc lập tức mua vé xe về. Lúc đến anh có mang theo một vài thứ cho Tô Mạn, lúc quay về là một thân nhẹ nhõm. “Tô Mạn, anh có lỗi với em, lần sau trở lại anh sẽ ở với em.”
Tô Mạn đưa anh một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ mua trong hệ thống.
Thôi Hướng Bắc cảm thấy quý giá, không vui cầm lấy.
“Thứ em đưa không phải đồng hồ mà là thời gian. Mỗi khi kim đồng hồ đi một bước về phía trước, đồng nghĩa với việc chúng ta ngày càng có ít thời gian để phấn đấu. Chúng ta phải chạy đua với thời gian. Vì vậy, Thôi Hướng Bắc, đừng nghĩ về điều gì đó không tích cực. Chúng ta phải dành nhiều thời gian hơn để làm những việc có ý nghĩa. Ví dụ như chuyện tình cảm này, có chỗ nào vui hơn việc học chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận