Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 337 - Chăm chỉ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi vì Tô Thu Nguyệt có đèn pin mà Tô Mạn cung cấp, nên toàn bộ phòng ngủ đều có thể dựa vào ánh sáng này để buổi tối ôn bài. Những người ở phòng khác biết bên này có ánh sáng, cũng sẽ chạy qua nhờ ánh sáng. Bầu không khí học tập này lập tức nâng lên. Có những người vẫn kiên trì chuẩn bị thi đại học như cũ. Một bộ phận người thì lại biết thành tích của mình không được, chắc chắn không thi đỗ, cho nên dứt khoát một lòng một dạ học sách giáo khoa tiểu học.
Bởi vì biết Tô Thu Nguyệt sắp thi, cho nên Tô Mạn còn tới thăm cô ta hai lần. Mỗi lần khi đi qua, Tô Thu Nguyệt đều đang ôn bài một cách nghiêm túc, nhìn thấy biểu hiện này của cô ta, Tô Mạn không ngại đối tốt với cô ta một chút. Sau đó cho cô ta phiếu cơm ở nhà ăn, để mỗi ngày sau khi cô ta tan học, sẽ tới bên nhà ăn công xã lấy cơm, bồi bổ tốt cho cơ thể.
Cầm phiếu cơm mà Tô Mạn dưa, Tô Thu Nguyệt nuốt nước bọt: “Em gái, em không tự ăn sao?”
Tô Mạn cười đáp: “Cho chị ăn trước đấy, đợt này chị chuẩn bị thi cử vất vả, phải đảm bảo dinh dưỡng, bồi dưỡng cơ thể cho tốt. Đợi sau này chị có tương lai, lại mời em ăn ngon sau.”
Tô Thu Nguyệt nhanh chóng gật đầu: “Đợi chị có tiền rồi, chị chắc chắn sẽ mua rất nhiều đồ ngon, chị sẽ mời em tới tiệm cơm quốc doanh ăn đồ ngon!”
Trên thực tế, bản thân cô ta cũng chưa từng tới tiệm cơm quốc doanh, chỉ là khoác lác một câu mà thôi.
Cầm phiếu ăn Tô Mạn đưa, buổi chiều sau khi tan học, Tô Thu Nguyệt cầm hộp cơm của mình đi tới nhà ăn công xã gọi cơm.
Khi lấy cơm, cô ta lôi ra là phiếu ăn của Tô Mạn nên báo tên của cô, bác đầu bếp chia cơm hỏi: “Cháu là người thân của xưởng trưởng Tô sao?”
Tô Thu Nguyệt có hơi ngại ngùng: “Cháu là chị gái của con bé.”
Bác đầu bếp nở nụ cười, vẽ một dấu tích phía sau tên của Tô Mạn trên quyển sổ nhỏ, sau đó múc cơm vào hộp cơm của Tô Thu Nguyệt, rồi lại kêu con gái ở bên cạnh múc đồ ăn: “Đây là chị của xưởng trưởng Tô.”
Đợi khi múc đồ ăn xong, Tô Thu Nguyệt phát hiện ra, vậy mà đồ ăn trong hộp cơm của mình lại nhiều hơn người khác.
Lập tức, trong lòng dâng lên một chút cảm giác tự hào, mặt mũi của em gái mình thật lớn. Nhưng trong lòng cũng càng kiên định phải ra sức ôn tập hơn, người có bản lĩnh đi ra ngoài mới được người coi trọng.
Tô Mạn không nghĩ đến chỉ mấy bữa cơm, đã khiến trong lòng Tô Thu Nguyệt đã thay đổi lớn như vậy, khi nghe được tiến độ nhiệm vụ từ 789, cô mới biết tin tức này, còn cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Thế này tốt hơn nhiều so với tình trạng mà cô dự đoán quá nhiều.
Ý định ban đầu của cô là cho Tô Thu Nguyệt trải nghiệm một chút sự ấm áp giúp người khi gặp nạn của một người làm em gái như cô, sau đó lại cho cô ta cảm nhận phúc lợi ở nhà ăn đơn vị một chút, để cô ta có thêm chút khích lệ.
Nhưng bây giờ xem ra, kết quả thực tế lại vượt qua cả sự kỳ vọng.

Vào giữa tháng sáu, học sinh ở bên trường cấp ba công xã đi vào huyện tham gia thi đại học. Nhưng trên cơ bản, các giáo viên cũng không ôm hy vọng gì, có thể thi đỗ đại học đó là điều không có khả năng, bọn họ thân làm giáo viên cũng đều chưa có trình độ đó. Có thể thi vào mấy trường trung cấp nghề đã có thể khiến người cười lén rồi.
Thời buổi này cũng không lưu hành việc đi thi cùng, Tô Mạn chỉ chuẩn bị cho Tô Thu Nguyệt một cây bút máy và mực nước dễ dùng, sau đó nhìn một đám học sinh bọn họ ngồi trên xe kéo đi vào huyện.
Ngoại trừ Tô Mạn ra, thì những nhà khác có con đi thi cũng qua đây góp vui, dặn dò bọn họ thi cho tốt.
Tô Đại Trụ theo qua đây góp vui, nhìn đám người Tô Thu Nguyệt đi rồi, anh ta cũng không hề sốt ruột một chút nào: “Em gái, em yên tâm, thành tích của Thu Nguyệt nhà chúng ta tốt như vậy, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
Tô Mạn: “…” Nếu như anh biết đó đều là giả thì sẽ không nói như vậy đâu.
Cô lắc đầu cười, sau đó nhìn thấy Thôi Hướng Bắc trong đám người.
Anh đang nhìn về phía những xe kéo đó, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tô Mạn cảm thấy có khả năng anh nghĩ đến chuyện thi rớt của mình vào năm đó: “Chủ nhiệm Thôi đang nghĩ gì vậy, phía bên xưởng nung gạch còn vẫn thuận lợi chứ?”
Thôi Hướng Bắc nghe vậy mới nhìn về phía Tô Mạn, thấy bộ dáng tươi cười vui vẻ của cô, trái tim đập nhanh hơn, anh cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Đều rất tốt, chỉ là chuyện kỹ thuật cải tiến không nhanh như vậy, gặp phải nút thắt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận