Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 689 - Hội nghị




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Đơn đặt hàng nhiều lắm, đồng chí công nhân quá mệt mỏi. Dù sao cũng không thể để bọn họ chịu đựng phá hỏng thân thể. Hơn nữa tôi tin chắc làm chậm mà chắc, nếu dân chúng tín nhiệm chúng ta, chúng ta cũng phải không phụ lòng phần tín nhiệm này. Sau này đơn phía tây thì cho xưởng gia dụng tỉnh thành bên kia sản xuất thay. Chờ khi xuất xưởng dán thương hiệu của Nam Bình chúng ta, chú Trần chú sắp xếp một người tin được qua đó giám sát chất lượng, nhớ kỹ, phải nghiêm khắc hơn lúc ở trong xưởng chúng ta. Chúng ta chính là người trả tiền, đúng lý hợp tình. Đúng rồi, yêu cầu nghiêm khắc này chỉ cần nói với lãnh đạo bọn họ là được rồi, ở trước mặt đồng chí công nhân, cố gắng ôn hòa đối xử với mọi người.”
Cô chính là muốn thừa dịp khi còn chưa phải công nhân trong xưởng của mình, thì cố gắng khiến người ta ngột ngạt. Dù sao đến lúc đó bị oán giận cũng không phải nhà xưởng bên đây của mình.
Trần Minh Hoa vừa muốn gật đầu, chợt nghe Tô Mạn bỏ thêm một câu: “Thông minh chút, cái miệng phải có khả năng nói chuyện.”
“…” Vẻ mặt Trần Minh Hoa khó hiểu. Cái này là làm nhiệm vụ sản xuất mà, còn cần cái miệng có khả năng nói chuyện? “Cần nói gì?”
“Đương nhiên là có thể nỗ lực thổi phồng phúc lợi công nhân của nhà xưởng chúng ta tốt, đãi ngộ tốt. Cuộc sống của công nhân trong xưởng rất hạnh phúc. Phải để các đồng chí tỉnh thành biết, tuy rằng nhà xưởng chúng ta ở trong huyện, nhưng mức sống của chúng ta cũng không hề thấp hơn tỉnh thành chút nào. Cuộc sống của chúng ta vô cùng hạnh phúc. Phải để công nhân của xưởng gia dụng tỉnh thành hâm mộ ghen tị.”
Tưởng Hiểu Lượng nói: “Xưởng trưởng Tô, sao tôi cảm thấy, trong xưởng chúng ta có động tác lớn.”
Tô Mạn cười nói: “Chuyện này trước khi chưa định ra, mọi người tự mình đoán đi. Chờ tôi bàn giao mọi người nhiệm vụ hoàn thành, có hiệu quả tốt, tôi lại nói với mọi người.”
Lỡ như để lộ tiếng gió, khiến xưởng gia dụng tỉnh thành bên kia có tâm cảnh giác, vậy thì có thể không dễ làm.
Nhìn vẻ mặt rất tò mò của mấy người, Tô Mạn nghiêm túc nói: “Tôi như vậy là đang khảo nghiệm năng lực ứng biến của mọi người, cùng với năng lực quan sát nguy hiểm. Đầu óc mọi người tự mình ngẫm lại đi, nhưng chuyện tôi dặn dò mọi người, mọi người tự mình đi làm, không được tùy tiện nói ra ngoài.”
Tô Mạn cũng rất ít khi nhấn mạnh vấn đề giữ bí mật, lần này cố ý nói ra, mọi người lập tức cảm thấy chuyện này có thể có hơi lớn, cho nên đều nghiêm túc cam đoan sẽ giữ bí mật.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạn đưa đơn đặt hàng cho xưởng trưởng Tôn xem. Đơn đặt hàng không ít, đều là của chuyên khu tây bộ. Bên kia không thể vận tải đường thủy, chỉ có thể đi tàu hỏa. Giao cho xưởng gia dụng tỉnh thành sản xuất thay, có thể trực tiếp vận chuyển đến nhà ga, không cần nhà xưởng bên đây vận chuyển.
Xưởng trưởng Tôn rất hài lòng, có phần đơn này, trong xưởng cũng có thể hưng thịnh một hồi. Cho dù trong xưởng kiếm không được nhiều lắm, nhưng dù sao cho người ngoài nhìn thấy, cũng vẻ vang một chút.
Sau khi bản thân ông ta hài lòng, bèn dùng điện thoại văn phòng của Tô Mạn, gọi điện thoại cho xưởng gia dụng bên kia. Nói chuyện bên này một tiếng với mấy xưởng phó bên kia.
Xưởng phó của xưởng gia dụng tỉnh thành cũng sợ ngây người. Xưởng trưởng Tôn đến Nam Bình một lần, còn lấy được đơn đặt hàng? Lão xưởng trưởng rất có bản lĩnh.
Chuyện như vậy đương nhiên là đồng ý.
Vì thế khi xưởng trưởng Tôn ngồi xe quay về tỉnh thành, trên mặt là vẻ mặt tươi cười trở về.
Hai ngày sau, nhà xưởng bên này dùng xe vận tải lớn vận chuyển nguyên vật liệu tới tỉnh thành bên kia. Cùng đi theo còn có một chủ nhiệm kiểm tra chất lượng do Trần Minh Hoa sắp xếp.
Chủ nhiệm kiểm tra chất lượng này cũng là một vị thợ cả, họ Thái. Miệng có thể nói, làm việc cũng trầm ổn. Khi ông ấy xuất phát, Tô Mạn lại cố ý lén dặn dò ông ấy vài câu, nhưng khiến ông ấy kích động vô cùng. Cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình là xưởng trưởng Tô tự mình bàn giao, là nhiệm vụ quang vinh. Cần phải hoàn thành tốt đẹp.
Sau khi người và đội xe đi rồi, Tô Mạn lái xe jeep của mình đến chính quyền huyện.
“Huyện trưởng Triệu, nói cho chú một tin tức tốt.”
Huyện trưởng Triệu đang đeo mắt kính làm việc, nghe lời này bèn nói: “Tin tức tốt của xưởng gia dụng Nam Bình còn thiếu sao?”
Tô Mạn cười nói: “Cái này cũng có chút liên quan tới chú. Không phải xưởng trưởng Tôn đó đến chỗ này của chúng ta quan sát thực tế sao, cháu ngẫm nghĩ bọn họ cũng rất gian nan, lo lắng đến lúc đó tỉnh bên kia thấy bọn họ quá gian nan, mềm lòng muốn giúp bọn họ cũng làm kiến thiết thì sao đây? Cho nên cháu đã giao một vài đơn cho bọn họ, để bọn họ sản xuất thay.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận