Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 687 - Tham quan 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lại nhìn trạng thái tinh thần của công nhân trong xưởng. Trông thấy thái độ làm việc của những nhân viên quản lý trong xưởng. Thật sự rất khác biệt.
Quả nhiên, người ta có thể phát triển thật tốt, là có nguyên nhân.
Càng xem, lòng xưởng trưởng Tôn lại càng lạnh.
Ông ta vốn chuẩn bị lại đây học hỏi kinh nghiệm. Nhưng nhìn rồi lại không có gì dễ học cả. Bởi vì có vài thứ không thể phục chế.
Sau khi Tô Mạn nhìn thấy sắc mặt xưởng trưởng Tôn thay đổi, cũng làm bộ như không thấy, vẫn nhiệt tình chiêu đãi ông ta như cũ, hơn nữa lửa cháy đổ thêm dầu nói: “Đất trống bên kia đều là nhà xưởng của chúng tôi. Chờ sang năm, dự đoán là nhà xưởng có thể có quy mô năm nghìn người. Trong huyện sẽ phê một vài miếng đất cho chúng tôi.”
Xưởng trưởng Tôn: “…”
Giữa trưa mỹ vị ăn xong một bữa cơm, Tô Mạn cùng phó huyện trưởng Trình lại dẫn xưởng trưởng Tôn xem lâm trường.
Có xe jeep tốt, trên đường cũng ít bị giày vò. Tới xưởng gỗ, Tô Mạn dẫn xưởng trưởng Tôn xem vật liệu gỗ. Nhìn lâm trường của bọn họ.
Tô Mạn chỉ vào một cánh rừng lớn: “Đây là căn cứ lớn hậu phương của chúng tôi. Trước mắt mỗi công xã chúng tôi đều đã có xưởng gỗ, ùn ùn không ngừng cung cấp gỗ chất lượng tốt cho chúng tôi. Không chỉ là cho trong xưởng chúng tôi, còn cung ứng gỗ cho các chuyên khu khác của cả nước. Gây tiếng vang cũng rất không tệ.” Thật ra gỗ của địa phương khác cũng không kém nhiều lắm nhưng dân chúng đã quen với nhãn hiệu này.
Xưởng trưởng Tôn cảm thấy lòng lạnh lẽo. Mặc kệ là từ nguyên vật liệu, hay là từ quy mô công nghệ mà nói. Nam Bình này cũng sắp độc chiếm Hồ Giang.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút không cam lòng: “Lâm trường này cũng duy trì không được bao nhiêu năm nhỉ.”
Tô Mạn nói: “Đúng vậy, cho nên chúng tôi vẫn luôn trồng cây gây rừng.”
“Chỉ dựa vào đất đai cũng không thể được. Sản lượng lương thực của Hồ Giang chúng ta đều rất thấp, huống chi là những cây cối này. Dù sao cũng không thể học nước ngoài dùng phân hóa học trồng cây. Đừng nói Hồ Giang chúng ta, ngay cả cả nước cũng không có điều kiện này. Đất nước chúng ta mới đưa phân hóa học vào dây chuyền sản xuất, sản lượng thấp, ngay cả Hồ Giang cũng không được phân phối phân hóa học trồng trọt, dùng để trồng cây lại càng không thể.” Cho nên lâm trường cũng không rực rỡ được bao lâu. Khoảng trống giữa hai thời kỳ, chính là cơ hội của xưởng gia dụng tỉnh thành.
Phó huyện trưởng Trình nói: “Loại chuyện này không thể tránh được, nhưng khi đó Nam Bình chúng tôi vẫn có thể tìm được nguồn gỗ thích hợp.”
Tô Mạn lại ngưng trọng gật đầu: “Đây quả thật là một vấn đề, cảm ơn xưởng trưởng Tôn đưa ra ý kiến quý giá, lát nữa chúng tôi phải nghĩ ra biện pháp thật tốt.”
Xưởng trưởng Tôn thấy cô thật đúng là một bộ khiêm tốn thụ giáo, bỗng chốc nghẹn lại. Ý kiến gì hả, nghe không hiểu ông ta đang nói mát sao?

Xem xong xưởng gỗ, Tô Mạn và xưởng trưởng Tôn lên xe jeep.
Thấy sắc mặt xưởng trưởng Tôn buồn bực, Tô Mạn cười nói: “Chuyện của xưởng gỗ dù sao cũng sẽ có cách giải quyết, xưởng trưởng Tôn đừng lo lắng thay bọn tôi.
Xưởng trưởng Tôn thầm nghĩ, ông ta lo lắng thay xưởng gỗ chỗ nào, ông ta đang lo lắng thay xưởng gia dụng tỉnh thành.
Cho dù xưởng gỗ xảy ra vấn đề, đó cũng là chuyện của mười năm sau đó. Khi đó, xưởng gia dụng Nam Bình phát triển tới quy mô cỡ nào, ai cũng không nói rõ được. Mà xưởng gia dụng tỉnh thành, có tồn tại hay không vẫn một câu nói đó. Nếu hiệu quả và lợi ích quá kém, không chừng đến lúc đó xưởng gia dụng sẽ bị thủ tiêu. Đổi thành nhà xưởng khác.
Đây cũng không phải chuyện chưa từng xảy ra.
Tô Mạn hỏi: “Đúng rồi xưởng trưởng Tôn, không biết nếu muốn xây một nhà xưởng ở tỉnh thành bên kia, chuyên khu nào tương đối thích hợp?”
Xưởng trưởng Tôn hỏi: “Nam Bình muốn đến tỉnh xây nhà xưởng? Chạy xa như vậy làm cái gì?”
Tô Mạn nói: “Trong xưởng có kế hoạch mở phân xưởng ở bên kia.”
Phó huyện trưởng Trình: “…” Giọng điệu này của Tiểu Tô làm cho người ta nghe có hơi quen thuộc.
Cả người xưởng trưởng Tô cũng không tốt lắm. Nam Bình này còn muốn tiến vào tỉnh thành? “Tôi thấy vùng Nam Bình này của mọi người rất lớn, cũng không đến nỗi muốn đi nơi khác mở nhà xưởng nhỉ.” Khi ông ta nói lời này, lễ độ trên mặt cũng có hơi không nhịn được. Nam Bình đây là không muốn cho bọn họ đường sống. Cố tình bây giờ giữa mỗi một đơn vị là đơn vị anh em, còn không thể ghi hận người ta. Nếu không chính là tư tưởng giác ngộ thấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận