Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 311 - Quản lý Vương




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cười đáp: “Chào quản lý Vương, tôi tên là Tô Mạn, là xưởng trưởng của xưởng nung gạch số hai huyện Nam Bình, đồng thời cũng phụ trách các công việc có liên quan đến xưởng gia dụng.”
Nghe được cái tên này, quản lý Vương lập tức nhìn Tô Mạn với vẻ kinh ngạc. Trước đó anh ta còn cho rằng cô chỉ là một công nhân bình thường qua đây đưa hàng thôi, không ngờ vậy mà còn làm xưởng trưởng.
Nhưng thời buổi hiện nay cũng không lưu hành cách dùng chức vị giả để đi khắp nơi lừa người, cho nên quản lý Vương ngược lại cũng không nghi ngờ lời nói của cô, chẳng qua trong lòng chỉ cảm thấy ngạc nhiên mà thôi.
Anh ta cười đáp: “Xưởng trưởng Tô trẻ tuổi tài cao.”
Tài xế Lưu lập tức thổi phồng: “Xưởng trưởng Tô của chúng tôi vô cùng có năng lực, bí thư huyện ủy của chúng tôi còn khen cô ấy.”
Tô Mạn cũng khẽ cười, nói: “Đều là lãnh đạo tin tưởng, chúng tôi cũng chỉ có thể làm việc càng nghiêm túc hơn, không để lãnh đạo thất vọng.”
Quản lý Vương đương nhiên không đến mức bởi vì một bí thư huyện ủy mà thế nào, thân là lãnh đạo của tiệm cơm quốc doanh ở tỉnh, bình thường anh ta cũng nhìn thấy nhiều lãnh đạo, nhưng nhìn thấy người trẻ tuổi như Tô Mạn, còn được lãnh đạo khen ngợi, lại là chuyện khác hẳn. Nói chuyện với người có năng lực, thì phải nghiêm túc một chút.
“Những món gia dụng này tôi đã nhìn qua rồi, rất không tồi, đó đều là các cô tự sản xuất sao?”
Tô Mạn mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi hiểu rõ nhu cầu của các đồng chí trong tỉnh lỵ, cố tình thiết kế loại kiểu dáng mới này.”
Quản lý Vương lập tức nói: “Hình thức quả thực không tệ, nhưng không biết về phương diện giá cả…”
Tô Mạn đáp: “Nếu như là cá nhân mua, đương nhiên sẽ tính với giá thị trường, nếu như là hình thức đơn vị vậy thì khác. Nếu như là mấy đơn vị cùng chung, vậy lại càng khác. Nhưng lần này tôi tới bận việc, nên cũng mang theo tài liệu về phương diện này. Hay là thế này đi, đợi ngày mai trở về, tôi sẽ gọi điện tới bên các anh được không?”
Bản thân cô cũng chưa quyết định bảng báo giá, nên đương nhiên không thể mang ra được, cũng chính là lúc này mới nhớ ra, có thể lợi dụng mạng lưới quan hệ rộng lớn của tiệm cơm quốc doanh này để kéo thêm chút mối làm ăn cho các cô.
Quản lý Vương nghe vậy, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, anh ta cũng định bàn bạc chuyện này với những người khác một chút.
Anh ta đứng dậy, sắp xếp cho những nhân viên phục vụ khác rót nước đường cho đám người Tô Mạn, kêu bọn họ uống chút nước đường rồi hãy đi, sau đó anh ta lại đi thông báo với những người khác qua đây xem sản phẩm.
Nghe được lời này của anh ta, những nhân viên phục vụ khác đều hưng phấn, lập tức vui vẻ đáp.
Qua một lúc, Tô Mạn và tài xế Lưu cùng nhau cụng cốc tráng men, uống nước đường đỏ, sau đó nhìn một vài lãnh đạo ở tiệm cơm quốc doanh xuống dưới xem sản phẩm, mặc kệ bọn họ xem thế nào, gõ thế nào.
Đợi sau khi bọn họ gõ xong, quản lý Vương mỉm cười hẹn với Tô Mạn, chiều ngày mai sẽ liên hệ với các cô. Nếu như giá cả thích hợp, bọn họ sẽ đặt thêm.
Sau khi bàn xong việc, Tô Mạn và tài xế Lưu mới được người tiễn lên xe một cách nhiệt tình, nhìn theo chiếc xe của bọn họ rời đi.
Tài xế Lưu như đang nằm mơ, hỏi: “Xưởng trưởng Tô, người trong tỉnh cũng thật nhiệt tình quá.”
Tô Mạn đáp: “Đó là vì đồ của chúng ta tốt hơn của người ta.”
Nếu không phải lần này làm ra lô gia dụng mới, vậy nói không chừng con đường ở phía bên tiệm cơm quốc doanh này không đi được.
Lần này ngược lại cũng là chuyện vui bất ngờ, nếu như có thể khiến bên tiệm cơm quốc doanh tìm được thêm mấy nhà xưởng nữa, cũng có thể tiết kiệm thêm thời gian, giành trước tiên cơ.
Bởi vì chuyện ở bên tiệm cơm quốc doanh này, mà khi tài xế Lưu đến xưởng làm đồ sắt, tinh thần vẫn còn hăng hái, cũng không nhìn thấy tâm trạng khẩn trương khi gặp công nhân ở nhà xưởng lớn đó nữa, ngược lại còn giành trước Tô Mạn một bước đi xuống xe, vui vẻ đi tìm bảo vệ của xưởng làm đồ sắt đó: “Ông anh tới giúp mở cửa để chuyển sản phẩm gia dụng vào nào.”
Chuyện này đã được chủ nhiệm Dương sắp xếp sẵn từ sớm, nghe được lời này, bảo vệ lập tức mở cửa xưởng ra, để xe kéo của đám người Tô Mạn tiến vào, thuận tiện còn kêu người đi gọi chủ nhiệm Dương tới.
Mấy ngày nay chủ nhiệm Dương cũng mỏi mắt mong chờ, trong lòng thấp thỏm lại khẩn trương, chỉ sợ phía bên đám người Tô Mạn mạnh miệng, chứ hoàn toàn không có những món gia dụng đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận