Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 70 - Một mình đảm nhiệm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù sao bọn họ không có ý định giúp đỡ Tô Mạn, chỉ đợi nhìn xem đồng chí Tô Mạn này làm việc, sẽ một mình làm nên chuyện lớn như thế nào.
Tâm trạng của Tô Mạn không có một chút bị đám người này ảnh hưởng.
Loại tranh đấu nhỏ trong văn phòng như vậy, đối với cô mà nói đã sớm luyện thành thói quen.
Hơn nữa chuyện này, cô thực sự không cần giúp đỡ.
Thực ra từ trước khi tới, cô đã sớm sắp xếp toàn bộ kế hoạch. Sở dĩ vừa rồi không lấy ra, chính là muốn khiến chủ nhiệm Hách cảm thấy hiệu suất làm việc của cô rất cao.

Nhiệm vụ công việc bên hội phụ nữ cũng không nhiều, cho tới giữa trưa Tô Mạn đã xem xong một số văn kiện trước đây của hội liên hợp phụ nữ.
Cô cần từ phía trên những văn kiện này tìm tin tức mình cần. Thuận tiện sau này mình có thể cầm văn kiện làm lệnh tiễn.
Công diễn lần này, cô không chỉ phải làm ra một số ý nghĩa giáo dục, còn là tiết mục lan truyền pháp luật trở nên phổ biến hơn.
Nói cho những xã viên này, giết hại phụ nữ nhi đồng là phạm pháp. Cũng muốn nói cho những phụ nữ nhi đồng này biết, làm như thế nào bảo vệ quyền lợi của mình.
Thời kỳ này vẫn tồn tại rất nhiều tư tưởng cũ, hơn nữa pháp luật bảo vệ cũng không toàn diện như đời sau, cho nên phụ nữ thời đại này chịu rất nhiều áp bức.
Muốn giải cứu những người phụ nữ này, vô cùng khó khăn.
Nhưng khó khăn càng lớn, hồi báo cũng càng lớn. Tô Mạn cảm thấy đầu tư này vẫn rất có lời.
“789, nếu tôi giải cứu những phụ nữ nhi đồng này, có phải tôi có thể đạt được càng nhiều điểm thánh mẫu hơn hay không?”
780 yếu ớt chạy ra: “Ký chủ, hình như đây là chức trách công việc của cô mà… Không thuộc loại người tốt chuyện tốt.”
Tô Mạn: “… Cho nên, khí thế ngất trời này của tôi, đều làm uổng phí à?”
789 run rẩy đáp: “Ký chủ, không phải là trong hiện thực cô cũng có thể đạt được ưu đãi sao?”
“Ha ha…”
Tô Mạn nói: “Tôi quyết định, tiền lương của tôi sẽ dùng để quyên góp, sau này tìm cơ hội quyên góp ra ngoài, hiện giờ tôi thuộc diện làm không công. Cho nên, đây có tính là chuyện tốt không?”
789: “Đợi một lát, tôi tìm bên trong cơ sở dữ liệu của tôi xem… Ký chủ, hành động quyên tiền của cô có thể coi là người tốt chuyện tốt đạt được khen thưởng. Cô thực sự chuẩn bị quyên góp toàn bộ ra ngoài sao?”
“…”
Vậy mà không lừa được tên ngốc bạch ngọt này.
Nghĩ tới ít đi một khoản thu nhập, trong lòng Tô Mạn có chút không thoải mái, khi xem văn kiện gương mặt cũng nghiêm túc hơn. Cho tới trưa cũng không nói chuyện với người khác.
Ba cán sự trẻ tuổi nhìn thấy cô như vậy, trong lòng đều có chút không thoải mái.
Nghĩ tới tốt xấu gì mình cũng là đồng chí lâu năm trong hội liên hiệp phụ nữ ở công xã. Cán sự từ đại đội chuyển tới đây thậm chí ngay cả nói đều không nói một tiếng.
Vì thế ba người cố ý bắt đầu nói chuyện phiếm, tán gẫu quần áo mới, tán gẫu kiểu dáng trong bách hóa ở huyện thành, cùng với đồ ăn trong nhà ăn Quốc Doanh.
Dáng vẻ như xa lánh Tô Mạn ở bên ngoài vòng nhỏ hẹp.
Lúc này Tô Mạn mới chú ý tới bọn họ một chút, nhưng mà nhìn thấu ý của bọn họ xong, vẫn vẻ mặt không đổi.
Quan hệ tốt với các đồng nghiệp trong văn phòng, cô tạm thời không có ý định này.
Cho dù là lúc trước hay hiện giờ, cô chưa bao giờ lấy lòng đồng nghiệp trong văn phòng.
Dù sao đều là quan hệ cạnh tranh, bạn trông cậy người ta sẽ thật lòng đối với bạn bao nhiêu?
Tô Mạn chưa bao giờ làm loại chuyện vô dụng này.
11 rưỡi trưa, bên công xã nghỉ làm. Bảo vệ gõ lên khối sắt treo ở cửa, xem như tiếng chuông tan làm.
Tô Mạn cầm bát đựng cơm của mình đi tới căn tin.
Căn tin ở công xã cung ứng rất khác biệt, lúc trước ở trong đại đội, mỗi ngày sẽ có các loại cháo, có đôi khi sẽ ăn hai nồi khoai lang luộc.
Căn tin công xã thì khác, thậm chí có gạo lứt và đồ ăn.
Có rất nhiều người ăn cơm ở căn tin công xã, người nhà của cán bộ công xã đều ăn ở đây.
Trái lại đây là lần đầu tiên Tô Mạn được ăn cơm ngon trong thời đại này.
Trong căn tin có quá nhiều người, rất nhiều người đều bưng bát cơm về văn phòng ăn. Tô Mạn cũng bưng về chỗ ngồi của mình ăn, chuẩn bị vừa ăn vừa xem văn kiện.
Không chỉ cô, ngay cả Trình Hiểu Hồng, Đinh Mẫn và Vương Phương cùng bưng cơm trở về.
Bọn họ vừa ăn vừa cười nói, bầu không khí có vẻ hòa hợp, tỏ rõ bên Tô Mạn có chút vắng vẻ.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng khóc: “Cứu mạng, người nào tới cứu mạng tôi với.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận