Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 222 - Nhìn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Thu Nguyệt mím môi: “Tôi không thích, tôi muốn dựa vào bản lĩnh của mình. Tốt xấu gì cũng là chị người ta, để em gái mình chăm sóc, có phải là mất mặt quá không?”
“Sao bây giờ cậu lại trở nên mạnh mẽ như vậy.” Bạn nữ cùng phòng cảm khái nói.
Tô Thu Nguyệt không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Bởi vì cô ta vốn không hề thay đổi, tất cả chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Tiết mục lần này công xã làm rất sôi động, âm thanh cứ vọng lại từ phía trường học, những người nào có thể ra ngoài, thì đều chạy đi xem náo nhiệt.
Tô Thu Nguyệt cầm cục bông gòn nhét vào tai. Cô ta không muốn nghe thấy giọng nói của em gái một chút nào. Tránh để áp lực quá lớn ảnh hưởng đến việc ôn tập.
Buổi biểu diễn ở công xã rất thành công, rất được sự công nhận của bí thư Trình: “Rất tốt, cứ diễn như thế, các buổi diễn tiếp theo cũng nên duy trì ở mức này.”
Các đồng chí ở công xã khác cũng dẫn đội đến tìm bí thư Trình hỏi: “Có thể bảo đồng chí Tô Mạn đến dẫn chương trình cho công xã chúng tôi được thôi?”
Bí thư Trình: “... Cái này không tiện lắm, cũng phải cho người khác cơ hội.”
“...”
Địa điểm của buổi diễn thứ hai là ở đại đội Đại Kiều Loan.
Bởi vì vị trí của đại đội này tương đối tập trung, các đại đội xung quanh qua đây cũng khá gần. Sức chứa cũng khá lớn.
Đại Kiều Loan đã lâu không còn sôi động như vậy. Từ sáng sớm đã bắt đầu ầm ầm lên rồi. Tô Mạn và Lý Xuân Hoa thì tiện hơn, không cần phải ra ngoài, cứ trực tiếp đi thẳng đến chỗ đại đội.
Buổi sáng tiếng chiêng trống vang lên rộn rã, tưng bừng cứ ngỡ như đang đón Tết vậy.
Cách thức biểu diễn vẫn dựa theo phía đại đội, vốn dĩ diễn viên, kịch bản đều giống nhau. Trước đây trong Đại Kiều Loan cũng có người từng đi xem. Nhưng lúc này vẫn thấy xem chưa đủ.
Khi xem Lý Xuân Hoa diễn vai thím Hoa dẫn theo đội quân tóc dài làm cho đám người Nhật quay vòng vòng, mọi người đều được một tràng cười khoái chá.
Trong đám người, Tô Nhị Trụ tự khen người nhà mình: “Xem mẹ tôi diễn hay chưa kìa. Vở kịch này trước đây là do em gái tôi viết đấy. Buổi diễn này cũng là do em gái tôi dựng lên. Mọi người đều nói nó là một cán bộ rất xuất sắc.”
Thôi Hướng Bắc gật đầu công nhận, không thể không nói buổi biểu diễn này thực sự rất tuyệt vời. Tuy đạo cụ sân khấu đều rất thô sơ, không thể so sánh được với đoàn văn công bộ đội. Kỹ năng diễn xuất của diễn viên cũng không hay lắm. Nhưng ngược lại lại rất thú vị.
“Đầu óc cô ấy rất thông minh.”
“Đúng vậy, ai nói không phải đâu, quan trọng là nó làm việc rất tích cực. Mẹ tôi nói, nó là một lòng một dạ trở thành một cán bộ tốt để phục vụ cho nhân dân. Cậu không biết nó tốt cỡ nào, tháng đầu tiên phát lương đều mua thịt về cho người trong đội ăn.”
Thôi Hướng Bắc bất giác nhìn về phía Tô Mạn. Tô Mạn chỉ đọc lời thuyết minh, chứ không có lên sân khấu diễn, mà đứng ở vị trí dưới sân khấu. Thậm chí nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được cô.
Tô Tam Trụ thấy Thôi Hướng Bắc cứ nhìn cô em gái nhà mình mãi, cảm thấy có chút không vui. Kéo Tô Nhị Trụ thì thào nói: “Đừng có nói em gái chúng ta tốt như thế với cậu ta.”
Tô Nhị Trụ ngang nhiên nói: “Em gái nhà chúng ta vốn dĩ rất có bản lĩnh mà.”
Nhìn thấy anh hai như vậy, Tô Tam Trụ cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
IQ của đàn ông nhà họ Tô đều bị anh ta và anh cả kéo xuống thấp rồi. Bây giờ anh cả còn mặc kệ chị dâu đi làm xây dựng, anh hai thì bắt đầu kiêu ngạo rồi.
Nếu để tên nhóc Thôi Hướng Bắt để ý trúng em gái nhà mình thì phải làm sao? Sức lực cậu ta mạnh như thế, lỡ như bạo lực gia đình, ai mà giữ lại nổi?
Dù sao thì anh ta cũng không coi trọng đứa em rể Thôi Hướng Bắc này. Một thanh niên tri thức, thậm chí không có gốc rễ gì ở đây, dựa vào đâu mà cưới em gái nhà người ta.
Sau này em gái phải quen người trên huyện.
Thật ra Tô Tam Trụ đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nếu nói hiện giờ Thôi Hướng Bắc có tình cảm đặc biệt gì với Tô Mạn, chính bản thân anh còn không cảm nhận được. Chỉ cảm thấy cô cán sự nhỏ này rất khác biệt, lại cho người ta cảm giác tích cực.
Anh là người lì lợm, nhưng khi gặp cô cán sự nhỏ này thì lại bó tay. Anh ở lại đây trong sự bàng hoàng, nhưng người ta có vẻ khá có động lực. Vô hình trung cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Cho nên không kìm được mà quan tâm một chút.
Bây giờ thứ mà Thôi Hướng Bắc nghĩ tới nhiều hơn chính là việc nuôi lợn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận