Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 632 - Nghi ngờ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng trưởng phòng Đổng không muốn để Nam Bình bên đây quá mức kiêu ngạo, cho nên cũng không chuẩn bị lập tức tỏ thái độ. Tránh cho bọn họ quên hết tất cả, mất đi cái tâm dám nghĩ dám làm.
Trưởng phòng Đổng nói: “Hiện tại dù sao cũng không phải ở trên hội nghị tỉnh ủy, cho nên chúng tôi tạm thời không phát biểu ý kiến, nhưng Tiểu Triệu à, nếu mọi người muốn xây dựng quê hương đồ gia dụng, chắc chắn cũng sẽ không chỉ trông vào tỉnh. Bản thân mọi người cũng phải dựng lên trước.”
Huyện trưởng Triệu lập tức nói: “Chúng tôi đã tự tích cực hành động, chọn địa điểm xưởng gỗ cũng chọn xong rồi, lập tức sẽ khởi công, chuyên khu bên kia cũng đồng ý giúp chúng tôi làm tốt công tác tuyên truyền. Nhưng lãnh đạo à, bên tỉnh có thể ủng hộ công tác tuyên truyền của chúng tôi không?”
Trưởng phòng Đổng nhướng mày: “Hôm nay cậu tới vì cái này?”
“… Không không không, thuận đường thuận đường, đây không phải vừa lúc nói tới chuyện này sao, nên tôi muốn nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo cũ ngài. Hết cách rồi, Nam Bình chúng tôi quá khó khăn. Người dân Nam Bình cứ ngóng trông có người kéo một phen. Chỉ cần kéo một phen, chúng tôi có thể đi về phía trước quyết tiến không lùi.”
Cố Thành cười nói: “Ông Đổng, tôi thấy bọn họ cũng phí một phen khổ tâm.”
“Tôi cũng đã nhìn ra.” Trưởng phòng Đổng cười cười: “Muốn trong tỉnh bên đây tuyên truyền như thế nào, không thể quá phận.”
Huyện trưởng Triệu vui mừng nói nói: “Tôi hiểu, tôi cũng không thể lấy chuyện này khiến ngài khó xử. Chúng tôi chỉ cần dựng một cái bảng trên các đường lớn ở toàn bộ tỉnh và các tỉnh tiếp giáp khác, viết lên mấy cái tên xưởng gia dụng Nam Bình là được rồi. Để các đồng chí qua lại biết có một nơi như chúng tôi. Mặt khác, chúng tôi còn muốn ở trên đường ô tô dài thông đến các nơi của tỉnh cũng có nét bút của xưởng gia dụng Nam Bình chúng tôi, chúng tôi có thể trang bị ghế cho xe của bọn họ. Còn có nhà ga, bến tàu, đều dựng bảng lên như vậy. Tốt nhất là có thể để lại số điện thoại của chúng tôi ở trên xe lửa, trên thuyền. Chúng tôi cũng không để bọn họ làm uổng phí, chúng tôi còn có thể bồi thường cho bọn họ một phần ghế ngồi.”
Sau khi trưởng phòng Đổng nghe xong, có chút tò mò, nếu nói dựng bảng ở trên đường lớn còn có thể lý giải, cái đó giống với đạo lý viết chữ trên tường vậy. Nhưng viết mấy cái ấy ở trên xe với trên thuyền để làm cái gì?
Trưởng phòng Đổng còn chưa biết cái gì gọi là quảng cáo di động. Nhưng sau khi ngẫm lại một chút, đã hiểu được chỗ tốt này, xe đi bao xa, thì quảng cáo xa bấy nhiêu. Đồng chí Nam Bình này cũng thật biết nghĩ.

Những quảng cáo này của Nam Bình, yêu cầu cũng không tính là quá đáng. Hơn nữa cũng sẵn lòng bồi thường cho những đơn vị này, trưởng phòng Đổng cảm thấy vấn đề này không lớn. Họ quản lý vấn đề tuyên truyền, chủ yếu nhất vẫn là quản lý nội dung mà báo chí phát hành, chỉ cần chuyện không lên báo thì không phải chuyện gì lớn.
Ông ta cũng không vòng vo nữa, lập tức gật đầu, đồng ý giúp việc này.
Thấy trưởng phòng Đổng đồng ý rồi, Tô Mạn với huyện trưởng Triệu lại biểu hiện một màn vui quá phát khóc. Lần này huyện trưởng Triệu có chút thật, dẫu sao thì lãnh đạo đồng ý yêu cầu này rồi, khiến ông ta cảm thấy lãnh đạo thật sự còn nhớ đến Tiểu Triệu ông ta.
“Lãnh đạo, ngài yên tâm, Tiểu Triệu nhất định sẽ hết lòng hết sức, cống hiến cho người dân đến giây phút cuối cùng.”
Trưởng phòng Đổng nói: “Được rồi, mau quay về làm việc đi, cho dù bên tỉnh này có đồng ý hay không, bản thân các người cũng phải tranh thủ mà làm. Có khó khăn cũng không thể cứ trông chờ vào bên trên.”
Huyện trưởng Triệu vội vàng gật đầu: “Đúng thế.”
Ông ta cũng biết hôm nay làm lỡ mất nhiều thời gian của lãnh đạo rồi. Có thể ở trong thời gian lâu như vậy đã là rất may mắn rồi, sẽ không đứng ỳ đó không đi. Dù sao thì chuyện cũng đã thành rồi.
“Thế các người về trước đi.”
Tô Mạn cũng đứng dậy chuẩn bị đi.
Cố Thành nói: “Đồng chí Tô Mạn, khi nào có thời gian thì cùng nhau nói chuyện, trong vấn đề làm kinh doanh, chú có một vài vấn đề muốn nhờ cháu chỉ bảo.”
Tô Mạn không dám coi cái này là chỉ bảo, hơn nữa đối với lời mời của vị lãnh đạo tỉnh này, cô cũng có chút ngạc nhiên vui mừng, cô cười nói: “Chú Cố, chỉ bảo thì cháu không dám, cháu học hỏi chú mới phải. Có thời gian cháu còn muốn nhờ chú chỉ bảo thêm.”
Cố Thành cười gật đầu.
Huyện trưởng Triệu thì nhìn Cố Thành, rồi lại nhìn Tô Mạn. Cứ cảm thấy hai người này không thể nào không quen biết được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận