Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 289 - Phương án




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người nghĩ rất nhiều, nhưng nhà ăn giải thể là chuyện đã chắc như đinh đóng cột, chỉ có thể nghiêm túc nghe các đội trưởng nói phương án chia lương thực.
Khi Tô Mạn trở về, cuộc họp trong đội cũng đã mở xong. Mọi người đang có chút lòng dạ rối bời, nhìn thấy cô đều vây quanh cô hỏi thăm.
“Bà con đừng lo lắng, có vấn đề gì thì tới bên văn phòng đại đội trưng cầu ý kiến, đừng nôn nóng. Tuy rằng cháu không phụ trách quản lý việc này, nhưng cháu tin rằng tổ chức sẽ có sắp xếp ổn thỏa cho mọi người. Có gì không hiểu thì tới bên văn phòng đại đội hỏi.”
Mọi người vừa nghe cô cũng không biết tình hình cụ thể, đều nhanh chóng chạy tới bên văn phòng đại đội hỏi.
Khi Tô Mạn trở về phía bên nhà họ Tô, Lý Xuân Hoa đang dẫn chồng mình cùng Tô Tam Trụ đang đào đất.
Bây giờ các hộ gia đình đều có thể có đất phần trăm. Lúc trước nhà họ Tô cũng có, nhưng những năm này không cho phép trồng trọt nên đều đã hoang phế hết cả. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa đo lường lại đất đai, nhưng đám người Lý Xuân Hoa vẫn nôn nóng, nhanh chóng khai khẩn, dự định nhanh chóng gieo hạt.
….
Khác với các gia đình khác, Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn đều rất hưng phấn vì có thể giải thể nhà ăn lớn. Dù sao sức lao động nhà mình đông, kiếm cũng nhiều. Bây giờ con trai con gái đều có triển vọng. Nếu như ăn ở nhà ăn, bình thường ngay cả ăn một bữa ngon cũng không tiện. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, bà và ông bạn già đều làm việc nhẹ nhàng, bình thường nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, còn có thể thu dọn đất phần trăm ở nhà mình một chút, trồng ít khoai lang và đậu, rồi lại trồng ít rau xanh gì đó. Sau này cuộc sống sẽ không tệ.
Nhìn thấy Tô Mạn trở về, Lý Xuân Hoa bỏ nông cụ đã mượn tới, đi qua: “Con gái, con cũng biết rồi chứ, hôm nay trong đội mở họp, nói sau này nhà chúng ta sẽ tự mình nấu cơm, không ăn ở nhà ăn nữa.”
“Con biết, hôm nay công xã cũng họp.”
“Ôi chao, thế này cũng tốt, sau này nhà chúng ta tự mình nấu cơm. Con muốn ăn rau gì, sau này mẹ và cha con sẽ trồng.”
Tô Mạn đáp: “Mẹ xem có rau nào tiện tích trữ thì trồng.”
Lý Xuân Hoa nói: “Tích làm gì, đất của nhà mình, sau này muốn ăn gì thì tới hái. Sau này mẹ sẽ trồng ít dưa chuột, sắp tới sau khi nóng lên, còn pha với đường đỏ cho con ăn nữa.”
Tô Mạn còn chưa phản ứng lại, những người khác ngược lại đã nuốt nước miếng nhạt thếch. Tốc độ đào đất cũng nhanh hơn, nghĩ phải nhanh chóng đào đất trồng rau, sau này muốn ăn gì cũng tiện.
Khi trời sắp tối, người trong nhà mới không làm việc nữa, mà là đi tới nhà ăn lấy đồ ăn về. Lý Xuân Hoa lại kêu Tống Ngọc Hoa và Lâm Tuyết Cúc lấy bình trong nhà ra lau chùi, đợi hai ngày nữa chia lương thực, sau khi nhà ăn giải thể, sẽ dùng bình gốm để nấu cơm.
Lâm Tuyết Cúc cảm thấy mình thân là một cán bộ, những chuyện bếp núc này không nên kêu cô ta đi làm mới phải. Dù sao cô ta cũng là người phải làm chuyện lớn: “Mẹ, thứ đó sao mà nấu được, phí củi lắm.”
Lý Xuân Hoa trừng to mắt: “Không dùng cái này vậy cô ăn sống nhé. Có đồ nấu đã là tốt lắm rồi. Trước cố mà dùng đi. Nếu như cô không làm việc, vậy tôi đi hỏi hội phụ nữ, xem loại làm con dâu không làm việc nhà, đợi để người ta nuôi, có cái lý này hay không?”
Lâm Tuyết Cúc: “…”
Lý Xuân Hoa lại bảo: “Lại nói đến, trước đây nhà chúng ta có hai cái nồi sắt, một cái dùng để nấu cơm, một cái dùng để chiên đồ. Nhanh quá, cái đó cũng là cha tụi bây nhờ người làm.”
Tô Thiết Sơn cũng rút điếu thuốc ra nhớ về hai cái nồi đó.
Tô Mạn nói: “Mẹ đừng nôn nóng, cũng có thể mua nồi về mà, đợi qua đợt này thì mua.”
Nghe được lời này của cô, Lý Xuân Hoa lập tức hưng phấn: “Cũng may con gái mẹ có triển vọng. Tiền này không để con bỏ được, lát nữa kêu các anh con bỏ. Con ăn ở nhà ăn, tụi nó dùng nhiều hơn con.”
Bà nhìn đám con trai trong nhà: “Mấy đứa không có ý kiến chứ nhỉ.”
“Không không không.” Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ nhanh chóng đáp. Dù sao bọn họ cũng chưa từng cầm tiền. Mỗi lần sau khi trong đội phát tiền đều sẽ vào tay mẹ hết, bọn họ chưa từng được sờ qua lấy một lần.
Không chỉ phía bên nhà họ Tô bàn luận về chuyện nồi sắt, mà lúc này những gia đình khác cũng tìm phía bên các đại đội hỏi tình hình.
Phần lương thực này cũng không có đồ nấu thì ăn kiểu gì? Trong nhà ngược lại cũng có bình gốm đấy, nhưng cái thứ đó thật sự phí củi lửa quá, chỉ có thể đun chút đồ ăn thôi. Lỡ như ngày nào đó ăn rau xào cũng không có cách nào ăn được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận