Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 816 - Bị điều tra 1




Mở cửa phòng ra thấy Tô Thu Nguyệt đang ở phòng bếp rót nước uống, thấy Tô Mạn đi ra còn giật mình một phen.
“Muộn thế em còn chưa ngủ hả?”
“Em dậy uống nước.” Tô Mạn cũng cầm cốc lên rót một cốc nước nguội.
Tô Thu Nguyệt cầm quạt hương bồ lớn đứng bên cạnh quạt cho cô. Nhỏ giọng nói: “Em gái, chị nghe nói huyện bên cạnh làm náo nhiệt vô cùng, còn cho học sinh nghỉ học. Có thật thế không?”
Tô Mạn nói: “Chị đừng để ý mấy chuyện này.”
“Không phải, chị còn nghe nói, nghe nói huyện điều tra một số du học sinh. Huyện chúng ta có điều tra không?”
Tô Mạn híp mắt nhìn cô ta: “Sao thế, chị quen biết bạn bè đi du học hả?”
“… Cũng không hẳn, chỉ biết một người thôi. Chị hỏi chơi thôi ấy mà.”
“Ai thế, chị nói em nghe xem. Đừng nói chị tìm đối tượng như thế nhé.” Chuyện này không giỡn chơi được đâu.
Tô Thu Nguyệt vội xua tay: “Không không, tuyệt đối không. Chị đâu có ngốc đến thế.”
Tô Mạn tỏ ra sáng tỏ: “À, em hiểu rồi, thì ra là chị nhìn trúng người ta. Rốt cuộc là ai thế, đừng để bị người ta lừa nhé.”
“Không, người ta còn chưa nói câu nào với chị. Là mình chị thôi.” Tô Thu Nguyệt hiếm thấy có lúc suy sụp tinh thần: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là chị thỉnh thoảng vụng nhìn anh ấy mấy lần. Em cũng biết người ta đấy, chính là giáo viên trường trung cấp chúng ta, cái người mà dạy bọn em tiếng Nga ấy.”
Cô ta vừa nói đến đây, Tô Mạn đã nghĩ ra có một người như thế. Cô còn có ấn tượng rất tốt với giáo viên dạy tiếng Nga. Chú ý cách ăn mặc, có phong thái một tiểu tư sản, nhưng là người ôn hòa. Cô không ngờ, thế mà Tô Thu Nguyệt lại nhìn trúng anh ta. “Chuyện này từ bao giờ thế, chị giấu kín thật đấy.”
“Đâu có giấu gì đâu, dù gì chị cũng chưa qua lại gì với người ta. Chị biết, thành phần xuất thân của anh ấy không tốt, chị và anh ấy sẽ không đi đến kết quả gì. Chị không thể vì bản thân mà liên lụy người trong nhà. Cho nên không dám viễn tưởng. Em gái à, em nói xem, người với người trong xã hội vì sao phải phân chia giai cấp. Chúng ta không phải cùng là nhân dân sao?”
Tô Mạn nói: “Chị không phải vì anh ta mới mãi không chịu tìm đối tượng đó chứ?”
Tô Thu Nguyệt lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là trước đó có ấn tượng tốt với anh ấy, nhìn đến những người khác không ai được như vậy. Nên là dứt khoát chẳng tìm nữa. Chúng ta chẳng phải không có đàn ông thì không sống được. Nên chị không muốn bản thân phải chịu phần thiệt. Chị nghĩ thế này, đợi đến một ngày nào đó không tra xét những chuyện này nữa chị sẽ tìm, đến lúc đó muốn yêu đương với ai cũng không thành vấn đề.”
Tô Mạn thở dài, nhẹ vỗ vai cô ta: “Không sao đâu chị, nếu chị không kết hôn thì em cũng không ghét bỏ chị đâu. Chị cứ ở nhà em cả đời cũng được.”
Tô Thu Nguyệt nghe cô nói thế cảm động lắm: “Em gái, sao đột nhiên em đối tốt với chị thế, chí nhất thời không quen.”
Tô Mạn: “…”

Thôi Hướng Bắc ở lại Nam Bình hai ngày rồi rời đi. Vẫn là đến thủ đô.
Tô Mạn lái xe tiễn anh đến Hồ Giang. Bình thường rất ít khi Tô Mạn đến Hồ Giang, chỉ loanh quanh với mấy nhà xưởng. Lần này đến Hồ Giang, thấy trên đường lác đác mấy người mặc trang phục lục quân, đeo phù hiệu đỏ trên tay áo, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Đến nhà ga, quản lý chặt chẽ hơn nữa.
Tô Mạn định tiễn tới bên kia sân ga nhìn Thôi Hướng Bắc lên đường. Thôi Hướng Bắc không cho, sợ cô vào bên trong gặp phải rắc rối. Lắm người nhiều miệng anh không yên tâm.
“Về đi em, không sao đâu. Khi nào có thời gian anh sẽ về thăm em.” Anh khẽ cười: “Xem tình hình hiện giờ, đoán chừng công việc sau này của anh cũng không mấy bận bịu, có rất nhiều cơ hội để về nhà gặp em.”
Tô Mạn gật đầu. Thấy Thôi Hướng Bắc phải đi rồi, cô giữ chặt anh: “Thôi Hướng Bắc, em yêu anh.”
Thôi Hướng Bắc xúc động, lại không dám ôm cô. Bây giờ quản nghiêm ngặt hơn trước kia. Có là vợ chồng cũng không được quá giới hạn.
“Anh cũng yêu em. Rất yêu.”
Nhìn theo hướng Thôi Hướng Bắc đi mãi khuất dạng, Tô Mạn mới lái xe đến đại viện Tỉnh ủy. Kết quả đến tỉnh cô chỉ thấy Tôn Cầm, không gặp được Cố Thành.
“Lão Cố mấy hôm trước ầm ĩ với người ta trên hội nghị. Mấy ngày không về rồi. Ông ấy còn muốn ly hôn với dì, muốn thoát ly quan hệ với bọn nhỏ.” Tôn Cầm vẻ mặt bình tĩnh trần thuật lại.
Tô Mạn nghe mà đau cả não.
Một người hai người, thật đúng là nói được thì làm được. Không hề hàm hồ mà.
“Dì ơi, dì đừng lo lắng. Để cháu về hỏi xem tình hình chú Cố thế nào.”
Tôn Cầm cười lắc đầu: “Cháu đừng lẫn vào, dì đâu có lo lắng. Lão cố đang làm chuyện ông ấy muốn làm, dì phải ủng hộ ông ấy. Nhưng mà ly hôn thì nhất định không có khả năng đâu. Cả đời ông ấy gắn với dì rồi.”
“Tiểu Tô, cháu cũng về đi, về sau đừng đến nữa. Mấy đứa nhà dì, dì cũng viết thư báo cho chúng nó, về sau dì không nhận bọn nó nữa. Tiểu Bắc với cháu, dì cũng không quen, đi về đi.”
Tô Mạn bị mời ra khỏi cửa chính nhà họ Cố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận