Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 339 - Cô tìm tôi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù sao bí thư Trình cũng là người từ bên ngoài tới, trong nhà cũng không có người thân hay bạn bè nào tham gia lần tuyển dụng này.
Tô Mạn thì lại nhân lúc có thời gian, muốn đi xem công tác xây dựng trường học lần này thế nào. Nghĩ đến việc xây trường học, cô lại đi một chuyến tới bên xưởng nung gạch, xem tình hình cung cấp gạch ra sao.
Bây giờ xưởng gạch đang không ngừng có thêm nhiệm vụ, mọi người bận đến khí thế ngút trời, nhưng bởi vì có phần thưởng nhiệm vụ, cho nên cũng không có người nào oán trách, ngược lại ai nấy cũng rất hưng phấn.
Khi Tô Mạn đến xưởng gạch, chỉ nhìn thấy kế toán Từ đang tính toán, sau đó móc một tấm thẻ lên những đống gạch rồi viết số lên.
Tô Mạn hỏi: “Cái đó để làm gì thế?”
“Xưởng trưởng Tô, đây là do chủ nhiệm Thôi sắp xếp, trước đây đại đội bên dưới cãi nhau giành gạch còn suýt thì đánh nhau, rất đáng sợ. Nên chủ nhiệm Thôi dùng phương thức đánh số để giúp sắp xếp thứ tự, sau đó phân số thứ tự cho các đại đội, để bọn họ chọn gạch theo số, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của bọn họ.”
Tô Mạn hứng thú nhìn những thẻ số này, biết đây là Thôi Hướng Bắc dùng phương thức số học để giải quyết vấn đề. Đây là học có chỗ dụng, đồng chí Thôi Hướng Bắc này thật sự đã phát huy tác dụng của thanh niên trí thức.
“Chủ nhiệm Thôi đâu?”
“Đi vào huyện chỉ đạo rồi.”
Tô Mạn gật đầu, biết phía bên xưởng gạch không có vấn đề gì về cung cấp, cô mới yên tâm, quay người rời khỏi văn phòng, dự định buổi trưa sau khi ăn cơm, sẽ đạp xe đi xuống đại đội bên dưới xem thế nào.
Buổi trưa vừa ăn cơm xong, cô xách túi lên, chuẩn bị mượn xe đạp thì Thôi Hướng Bắc đột nhiên chui vào văn phòng: “Xưởng trưởng Tô, cô tìm tôi sao?”
Tô Mạn ngạc nhiên liếc mắt nhìn anh ta, người trông bụi bặm mệt mỏi, biết ngay là anh vừa mới về: “Tôi không tìm anh.”
Thôi Hướng Bắc: “… Tôi nghe kế toán Từ nói cô đi vào xưởng gạch hỏi tôi.”
Tô Mạn thầm nghĩ cô chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, bây giờ người trẻ tuổi đúng là thành thật: “Chỉ là muốn hỏi anh chuyện cung cấp gạch có đủ hay không thôi, bây giờ đã không có việc gì rồi. Tôi đang định ra ngoài xem tình hình xây dựng trường học ở đại đội bên dưới. Chủ nhiệm Thôi vừa mới trở về, đi nghỉ ngơi chút đi.”
Cô vừa định ra ngoài văn phòng, Thôi Hướng Bắc đã đi theo: “Tôi cũng đi chung xem sao, trước đây bọn họ vì gạch mà cãi nhau dữ dội, vừa hay tôi đi xem xem, sau khi bọn họ chuyển gạch về có thật sự dùng hay không.”
Tô Mạn đáp: “Tôi đi xe đạp, chỉ có mỗi cái.”
“Tôi có thể chở cô đi, sức tôi lớn, đạp xe đạp rất vững.”
Tô Mạn nghĩ người trẻ tuổi muốn đi khảo sát công việc, cô cũng không tiện ngăn cản. Dù sao bây giờ cô cũng không tính là xưởng trưởng của xưởng gạch, nên cũng không tiện quản công việc của người khác, mà chỉ gật đầu.
Thôi Hướng Bắc hưng phấn đi đẩy cái xe đạp tồi tàn ở công xã tới, còn lót một cái đệm bông ở yên sau.
Tô Mạn vỗ đệm, cảm thấy rất mềm mại, cũng không có ý kiến đối với chuyện Thôi Hướng Bắc muốn đi khảo sát, đợi sau khi cô ngồi vững, Thôi Hướng Bắc mới đạp lên bàn đạp xuất phát.
Tô Mạn cũng rất ít đi xuống đại đội bên dưới khảo sát, trên đường phát hiện ra con đường ở bên này quả thực khó đi, một đường gập ghềnh.
Ngồi trên yên sau xe đạp xóc nảy, đầu đội mũ rơm chắn ánh nắng, Tô Mạn giương mắt nhìn đồng ruộng liên tục lùi về sau, trong lòng thầm nghĩ chẳng bao lâu nữa mình sẽ đi vào huyện. Sau này cũng sẽ không trải qua cuộc sống như vậy nữa. Vậy mà trong lòng lại không khỏi sinh ra chút suy nghĩ cảm khái. Sau này, cô sẽ không còn cơ hội trải qua cuộc sống giản dị này nữa. Nói không chừng mấy chục năm sau qua đi, quốc gia đại biến, cuộc sống của cô cũng sẽ phát sinh sự thay đổi to lớn, lại trở về nhìn cuộc sống nông thôn giản dị này, có khả năng sẽ cảm thấy như đang nằm mơ.
Đợi sau khi thích ứng với những cú xóc nảy, cô hỏi Thôi Hướng Bắc một vài vấn đề công việc: “Gần đây xưởng gạch có chuyện gì không?”
Thôi Hướng Bắc đạp xe một cách ổn định: “Gần đây phía bên xưởng gạch trong huyện cũng đang cải thiện lò gạch, tôi đi qua đó chỉ dẫn một chút, nhân viên kỹ thuật bên bọn họ nhiều, nên cũng không cần lo lắng. Tôi và lãnh đạo trong xưởng đó bàn bạc, đợi sau khi cải thiện lò gạch xong, sẽ thành lập một tổ nhỏ nghiên cứu kỹ thuật, không ngừng nâng cao kỹ thuật, không thể lại là một kỹ thuật ăn mấy chục năm được nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận