Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 749 - Hài lòng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Người cũng không tính là nhiều, so với khi huy động công nhân của một xưởng ra đón tiếp thì khung cảnh này trông có vẻ khá thảm.
Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu nhìn khung cảnh mộc mạc trước mắt: “...”
Tô Mạn cười nói: “Cũng vì thời gian gấp gáp quá, chứ nếu không tôi nhất định sẽ tổ chức hẳn một buổi tiệc chào mừng cho ngài James. Hy vọng ngài James hài lòng với nghi thức chào mừng này.”
Mặc dù James có hơi bất ngờ trước cái gọi là nghi thức chào mừng này, thế nhưng trong lòng cũng không cảm thấy bất mãn gì. Thậm chí trong lòng James còn nghĩ, cô gái người Hoa Quốc này xem ra cũng không coi trọng ông ta là mấy, chẳng khác gì cách đối đãi của các đối tác thương nghiệp ở nước M với ông ta.
James nhận lấy bó hoa đại diện cho sự hòa bình và tình hữu nghị do một học sinh trao tặng.
“Bọn họ rất nhiệt tình.”
Tô Mạn cười nói: “Họ là tương lai của xưởng chúng tôi. Tôi cố ý sắp xếp cho họ tới chào đón ngài James là hy vọng ông không những nhìn thấy được tình hình hiện tại của xưởng chúng tôi mà còn thấy được tương lai của nó.”
James khách sáo cười cười: “Cô Tô, sự sắp xếp của cô rất tốt, tôi rất thích.”
Tô Mạn nở nụ cười.
Bí thư Cao len lén hỏi trưởng phòng Hách: “Người nước ngoài đó nói gì thế?”
“Ông ta bảo là rất hài lòng với cách tổ chức chào mừng của xưởng trưởng Tô.”
Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu: “...”
Tô Mạn cũng không tính vòng vo tam quốc, cô trực tiếp dẫn James xuống tham quan xưởng chính luôn.
Nếu nói chuyến tham quan phân xưởng ngày hôm qua đã khiến James thỏa mãn thì chuyến tham xưởng chính ngày hôm nay thực sự khiến hai mắt ông ta tỏa sáng.
Bố cục công nghiệp trong xưởng và thiết kế của khu xưởng đều khiến ông ta rất hài lòng. Dù có là nhà xưởng ở nước M thì cũng chỉ được thế này thôi.
Điều quan trọng là công nhân trong công xưởng này đều rất nhiệt tình với công việc, không hề giống nhóm người công nhân lười biếng ở nước họ.
James càng nhìn càng thoả mãn, sau khi tham quan xong, Tô Mạn lại đưa ông ta đến tới phòng làm việc xem bản đồ phân bố lâm trường của xưởng gia dụng huyện Nam Bình.
“Ngài James, ông cũng thấy đấy, xưởng gia dụng huyện Nam Bình chúng tôi không phải là một nhà xưởng đơn giản, cả huyện Nam Bình chúng tôi đều đang phục vụ cho nó. Cũng có nghĩa là, có cả công nhân của một vùng thực hiện việc gia công cho ông. Chúng tôi có lợi thế về nguồn nhân lực dồi dào. Đây là điều không phải bất cứ ai cũng có thể thay thế được.”
“Cô Tô, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu bàn chuyện hợp tác chính thức được rồi.”
Ông ta đưa tay ra, Tô Mạn cười bắt tay ông ta: “Hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Sau khi biết chuyện bên phía xưởng gia dụng huyện Nam Bình đã bàn bạc xong với James, trưởng phòng Hách vui vẻ gọi báo cho bộ đối ngoại biết tin tức tốt này.
“Chuyện thành rồi?” Niềm vui hiện rõ trên nét mặt lãnh đạo bộ đối ngoại, ông ta còn dặn dò bảo người bên phía huyện Nam Bình nhất định phải đàm phán cho tốt.
Trưởng phòng Hách đến căn dặn bí thư Cao. Bí thư Cao khoát khoát tay: “Chuyện này chúng ta không cần nhúng tay vào, tự Tiểu Tô có tính toán của mình. Cậu Hách, cậu cũng không cần can thiệp, chẳng lẽ tiểu Tô lại kém hơn các cậu? Trước đây có ai trong số các cậu bàn bạc thành công chuyện xuất khẩu?”
Chỉ mấy câu hỏi nhưng đã khiến trưởng phòng Hách cứng họng không trả lời được.
Bên này, Tô Mạn đã bắt đầu tiến hành bàn bạc nội dung hợp đồng với ngài James: một là bên phía Tô Mạn nhập khẩu thiết bị sản xuất gia cụ, hai là phương thức hợp tác chi tiết của đôi bên, ba là James giúp Tô Mạn mua chuỗi sản xuất hóa học.
Nhưng kết quả chỉ mới bàn điều đầu tiên, hai người suýt chút đã cãi nhau.
Ý của Tô Mạn là vì nhập khẩu thiết bị không có ngoại hối. Nên phải chịu nợ. Hơn nữa tiền nợ sẽ tính vào tiền nhập khẩu đồ gia dụng.
James nghe cô nói thế thì mặt mày biến sắc ngay lập tức.
“Ngài James, nếu ông tự mình xử lý việc trong xưởng, số thiết bị này đều cần ông tự mình mua. Hơn nữa tôi chỉ tạm chịu nợ mà thôi. Lúc làm ăn thiếu gì việc mua chịu chứ, ngài James hoàn toàn có thể ký sổ với xưởng bên nước ông, việc này cũng không ảnh hưởng gì tới ông. Dù sao cũng không cần dùng tiền của ông mà do bên phía xưởng trả. Ông là người trung gian bên phía họ, lẽ nào phần giao tình nhỏ nhoi này họ cũng không nhường?” Nói tóm lại là dời nợ.
Nghe được đề nghị này, sắc mặt James có khá hơn một chút nhưng vẫn muốn giằng co với Tô Mạn: “Thế thì tôi phải thu chút lợi tức mới được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận