Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 384 - Hàng mẫu




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghe Tô Mạn phân tích, các công nhân không thấy tiếc gì, bọn họ là những người có tay nghề cao, cũng thích làm những đồ vật chất lượng cao.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tô Mạn một mình đến gặp Trần Minh Hoa, hỏi ông ta mất bao lâu để gia công xong.
Trần Minh Hoa nói: “Nếu xưởng cần thì bọn chú sẽ gia công thêm chút hàng cần gấp. Chậm nhất là một tuần có thể làm được hai mươi chiếc tủ quần áo.”
Tô Mạn cũng biết đây đã là tốc độ nhanh nhất: “Thợ cả Trần, hiện tại chú cũng là lãnh đạo trong xưởng chúng ta, cháu cũng không giấu chú. Hiện tại cháu đã có kế hoạch cho xưởng của chúng ta. Cháu không chỉ muốn bày hàng bán ở tỉnh mà cháu còn muốn bày ở các huyện thành xung quanh chúng ta. Nhưng trước đó, sản phẩm của chúng ta phải được bán tại cửa hàng bách hóa của tỉnh rồi mới có thể thực hiện bước này. Vì vậy, công việc của chú rất quan trọng.” Chỉ khi đồ gia dụng huyện Nam Bình bắt đầu bán tại cửa hàng bách hóa tỉnh, sau này mới có thể phát triển thêm bán ở các huyện thành khác.
Thời đại này người dân cũng thích chạy theo xu hướng, cũng thích hiệu ứng thương hiệu. Chỉ cần đến từ nơi khác hoặc được bán ở các thành phố lớn, người dân thường nghĩ là đồ tốt, dù đắt đến đâu cũng sẽ mua.
Tô Mạn muốn nắm bắt tâm lý của người dân, nên mới mở rộng bày bán.
Trần Minh Hoa nghe được kế hoạch của Tô Mạn, trong lòng lập tức cảm thấy sục sôi.
Nếu việc này được thực hiện, từ nay xưởng đồ gia dụng của họ mỗi tháng đều sẽ rất bận rộn. Nhưng những ngày tháng sau này sẽ rất thịnh vượng.
Ông ta kích động nói: “Xưởng trưởng Tô, cháu yên tâm đi, cho dù bọn chú không ăn không uống cũng sẽ hoàn thành đơn hàng.”
Một tuần sau, Tô Mạn mượn một chiếc xe tải lớn từ xưởng may, gửi một lô hàng mẫu đến tỉnh.
Khi xe xuất phát, các huyện dọc đường đều biết chuyện này.
Được biết xưởng đồ gia dụng mới mở trong huyện hiện nay đã bày bán trong cửa hàng bách hóa của tỉnh. Đó là cửa hàng bách hóa lớn nhất tỉnh. Nghe nói ngay cả hàng hóa từ Bắc Kinh, Thượng Hải chuyển đến cũng được bán bên trong đó.
“Vậy chẳng phải là đồ gia dụng của xưởng ở huyện chúng ta đó giống với đồ gia dụng từ các thành phố lớn khác sao?”
“Có vẻ là như vậy, nếu không sao người ta có thể cho chúng ta bán bên trong.”
“Tôi thấy xưởng sản xuất đồ gia dụng đó không lớn, không ngờ lại có năng lực như vậy.”
“...”
Sau khi mọi người cảm khái xong đều cảm thấy tự hào. Đồ gia dụng ở huyện Nam Bình bọn họ đã được bán cho tỉnh. Còn là bán trong cửa hàng bách hóa lớn nhất nữa.
Đúng lúc này, Tô Mạn cũng đi theo xe tải đến tỉnh.
Lần này cô ra ngoài có dẫn theo năm người học nghề để chuyển đồ gia dụng.
Thấy có người đưa đồ gia dụng tới trước cửa của cửa hàng bách hóa, mọi người đều cảm thấy hứng thú đi qua hỏi xem xưởng sản xuất đồ gia dụng của tỉnh đã bổ sung rồi sao. Không thì sao lại có đồ gia dụng được giao đến.
Chủ nhiệm Tiền đi ra khỏi văn phòng, còn dẫn theo chủ nhiệm bộ phận kinh doanh của cửa hàng bách hóa, chủ nhiệm Trần.
Chủ nhiệm Trần là một nữa đồng chí độ hơn bốn mươi tuổi. Bà ấy nhìn thấy Tô Mạn đi tới thì mỉm cười nói:
“Đúng lúc đồ gia dụng của tỉnh đã được đặt hết hàng vào ngày đầu tiên. Chúng tôi đã hết hàng rồi. Lô hàng này của các cô chuyển đến lúc này, cơ hội sẽ rất lớn.”
Câu này có nghĩa là khi hàng của tỉnh được bán hết các cô sẽ không có đối thủ cạnh tranh. Thời cơ vừa đúng.
Tô Mạn cũng biết những lời người ta nói là sự thật, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Vẫn là do thực lực quá kém.
Cô mỉm cười bắt tay vị chủ nhiệm Trần này: “Vẫn cần chủ nhiệm Trần sau này quan tâm thêm. Không biết nhân viên bán hàng đợt hàng này đã được tuyển dụng chưa. Nếu tiện gặp mặt, tôi muốn giới thiệu một số đồ gia dụng của chúng tôi với cô ấy.”
Chủ nhiệm Trần thầm nói trong lòng, có gì cần giới thiệu chứ, đồ đặt ở đó người ta đi xem thẳng là được rồi. Cô còn mong đợi nhân viên bán hàng tốn nước bọt giới thiệu sản phẩm cho cô? Đó là điều không thể.
Nhưng Tô Mạn đã nhắc đến chuyện này, chủ nhiệm Trần cũng không thể không cho người ta một cơ hội được. Tranh thủ lúc công nhân đang chuyển đồ thì gọi cô gái nhỏ vừa được tuyển dụng đến.
Tô Mạn thấy nhân viên bán hàng cũng không lớn tuổi, tầm mười tám mười chín tuổi, ước chừng vừa mới ra trường.
Khuôn mặt tròn có nét đáng yêu dễ gần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận