Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 101: Tâm an tức hồn về 2

Ngay từ đầu Lộ Dao cũng không biết đó chính là Ma Thần, sau khi ra khỏi trò chơi, trong đầu hỗn loạn rất nhiều tin tức, cô suy nghĩ thật lâu, mới có được suy đoán này.
Bữa cơm ngày hôm nay nhìn như đơn giản, nhưng thật ra lại trùng khớp với cả cuộc đời của tướng quân đại nhân.
Ma Thần mỉm cười lắc đầu: "Cô làm món cháo rau dại ta thường ăn khi còn nhỏ, nhưng hương vị thì không giống một chút nào. Quá nhiều gạo, quá đặc, rau dại cũng không đắng, so với mẫu thân của ta nấu thì ăn ngon hơn rất nhiều. Còn có món ăn kèm này, bánh rán cũng ngon hơn so với những gì ta đã ăn trong quân doanh, căn bản không giống nhau."
Lộ Dao dọn dẹp chén bát đã ăn sạch trên bàn, bưng chén cơm và khổ qua nhồi thịt vừa mới làm xong ra: "Không giống như thế, vậy ngài vẫn còn nhớ đến chuyện lúc đó?"
Ma Thần xụ mặt: "Đúng vậy, đã quên đi hơn ngàn năm mà giờ lại hiện lên trong lòng, cảm ơn cô."
Lộ Dao không sợ chút tính khí thất thường này, tùy tiện mở nắp chén sứ ra: "Ngài dùng thêm chút đi, tôi đi làm một chút điểm tâm ngọt."
Nhân viên cửa hàng ở phía xa vây xem: Bà chủ thật dũng cảm, kia chính là Ma Thần đại nhân đó!
Chén sứ vừa được mở ra, một mùi ớt cay nồng nặc xông ra.
Ma Thần rũ mắt, nước xốt đỏ thẫm đặc sệt ngập nửa chén đậu hũ, phía trên rắc một lớp hành lá xanh biếc, màu sắc và mùi vị đều hấp dẫn hơn những món vừa mới ăn, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta phải ứa nước miếng, là đậu hũ Ma Bà.
Trước mặt đúng lúc có một chén cơm màu trắng tuyết, Ma Thần không chút do dự múc đầy ba muỗng đậu hũ Ma Bà lớn rưới lên trên cơm, khịt mũi cầm lấy đũa gắp bỏ vào trong miệng.
Đậu hũ là đậu hũ non, còn mềm hơn cả cơm, cắt thành miếng nhỏ bọc trong nước xốt cay nồng, kết hợp với các hương vị bột tiêu, rất nhiều hành tây, mặn, tươi, tê, cay vô cùng rõ ràng giống như đang đấu nhau trong miệng, cậu ngừng ca thì thôi lên sân khấu, phong phú từng lớp.
Nước xốt thấm vào cơm, kết hợp với đậu hũ mềm mịn, vừa đậm đà lại khiến người ta thỏa mãn, Ma Thần xì xụp ăn hết nửa chén cơm, mới chú ý đến bên cạnh còn có một chén khổ qua nhồi thịt. Khổ qua cắt thành từng khúc ngắn bỏ phần lõi, nhét thịt vào làm nhân, bên ngoài còn bọc một lớp bột mỏng.
Trước kia Ma Thần chưa từng ăn qua món này, gắp lên một miếng.
Vỏ khổ qua màu xanh ngọt được bao phủ bởi nước xốt thịt màu nâu, nhân thịt tươi mềm, nếm thử thì mềm và hơi đắng, mang một hương vị khác biệt.
Đậu hũ Ma Bà trộn cơm ăn quá béo, lúc này ăn một miếng khổ qua nhồi thịt, tươi ngon giải ngấy, vô cùng thoải mái.
Ma Thần ăn cơm và đồ ăn xong, chậm rãi dời tầm mắt về phía chén sứ lớn nhất bên cạnh.
Chén này lại là cái gì?
Mở ra, hơi nóng tản ra, là một chén canh.
Ông ta khẽ nhíu mày, mùi vị rất quen thuộc, giống thuốc bắc.
Từng ở trong quân doanh, lại đảm nhiệm chức vị quan trọng, bị thương là chuyện thường ngày.
Nhẹ thì trúng tên, nặng thì phải nằm trên giường, mỗi khi như vậy thì đều phải uống những thứ thuốc bắc vừa đắng vừa hôi đó.
Cho dù đã qua hàng chục ngàn năm, thì Ma Thần vẫn chán ghét cái mùi vị này.
Nhưng chén canh này có màu sắc trong veo, phía trên nổi lên một lớp váng dầu trong trẻo, có thể thấy rõ bên trong có dược liệu, thịt gà, nấm, táo đỏ, thật ra nhìn cũng không tệ.
Ma Thần ghét bỏ nhíu mày, nhưng lại có chút nóng lòng muốn thử.
Ông ta múc ra một chút, nhấp thử một ngụm, chân mày giãn ra.
Ngửi lên vị đắng, vào miệng dịu nhẹ, vị của thịt gà và nấm rất nhanh liền lan ra ở trong miệng, ngay sau đó là vị ngọt ngào nhàn nhạt.
Hương vị như đắng mà ngọt ngược lại khiến người ta phát nghiện, Ma Thần uống từng ngụm từng ngụm là liền thấy đáy.
Ông ta đặt chén xuống, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy có chút xấu hổ.
Đã ăn hết tất cả rồi, ăn đến mức sạch sẽ luôn.
Lộ Dao giống như biết ông ta sắp ăn xong rồi, lập tức bưng ra một cái chén nhỏ, để ở trước mặt Ma Thần: "Chút đồ tráng miệng cuối cùng."
Ma Thần không quay đầu, giọng nói cứng đờ: "Nếu cô cứ nhất định muốn ta ăn, thì ăn thêm một chút vậy."
Ma Thần sinh ra máu thịt, giọng nói cũng khôi phục trở lại bộ dáng lúc hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, thiếu đi uy nghiêm, ngược lại có thêm một thẹn thùng.
"Ngài cứ từ từ ăn."
Lộ Dao trở lại phòng bếp, các nhân viên cửa hàng nhìn mấy viên bánh trôi nhỏ trong nồi mà thèm đến phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận