Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 64: Nhân viên mới và đoàn tàu trưởng 3

Lộ Dao vẫn luôn có lòng tin với khả năng nấu nướng của mình, cô thích ăn, cũng thích nghiên cứu sách dạy nấu ăn rồi tự mình làm.
Theo cô thấy thì tay nghề của Toàn Thắng Cử vô cùng khá, kỹ thuật cắt rau chính xác, cũng khống chế chuẩn mức lửa và gia vị khi xào rau, khiến rau được xào có đủ sắc thái mùi hương, cô nói thẳng: "Ăn ngon."
Tiểu Gia đi ngang qua, Lộ Dao kêu cậu tới, đẩy đĩa sang cho cậu nếm thử một chút tay nghề của Toàn Thắng Cử: "Thế nào?"
Tiểu Gia ăn hai miếng, rối rắm một chút, nói: "Ăn ngon thì ngon thật, nhưng vẫn không ngon bằng chủ quán làm."
Toàn Thắng Cử có hơi căng thẳng, bản thân cũng nếm một miếng, sau đó gật đầu nói: "Đúng là không ngon bằng chủ quán làm."
Lộ Dao cảm thấy buồn cười, người nào người nấy cũng khôn khéo, cô xua tay cười nói: "Không cần phải thế. Anh nấu cũng rất ngon, tôi cảm thấy đủ tiêu chuẩn rồi."
Toàn Thắng Cử đè nén hưng phấn, xác nhận lại: "Ý cô là..."
"Được tuyển." Lộ Dao nói.
"Cửa hàng đồ ăn nhanh Lộ Dao đã tuyển dụng năm nhân viên thành công, đủ quy mô ban đầu, thăng cấp lên cửa hàng năm sao, xin chủ quán tiếp tục cố gắng!"
"Dùng năm mươi ngàn giá trị nhân khí để thăng cấp dị không gian thành nhà lầu hai tầng, có thăng cấp hay không?"
Bây giờ lượng khách của cửa hàng đồ ăn nhanh rất lớn, mặc dù trước đó không lâu mới mở rộng dị không gian xong, nhưng khi lưu lượng khách đạt cao điểm vẫn rất chật chội.
Gần đây livestream nhận được rất nhiều quà, trong tay Lộ Dao có dư giá trị nhân khí, đúng là có thể cân nhắc đến chuyện thăng cấp.
Sau khi thăng cấp, trên lầu bán cà phê, trà và bánh ngọt, dưới lầu tiếp tục bán cửa hàng đồ ăn nhanh, không cần chia ra làm buổi sáng và buổi chiều.
Suy xét xong, Lộ Dao lựa chọn "thăng cấp".
Nhưng khi thăng cấp thì quán phải bước vào trạng thái bảo vệ trong vòng mười hai tiếng, không thể nào thăng cấp ngay được.
Vừa lúc ba ngày sau cô chuẩn bị cho ra món mì mới, dứt khoát thăng cấp và cho ra món mới cùng lúc, đến lúc đó lại livestream một chút, tiếp tục gia tăng tên tuổi cho cửa hàng đồ ăn nhanh.
-
Đoàn tàu trưởng Cao Dương ngồi trên đoàn tàu mà chính mình nặn ra, nhìn phong cảnh lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ, thấy chán ngán hòa cùng một chút tuyệt vọng.
Anh ta bỏ ra năm năm để tuyến tàu điện ngầm trải rộng khắp mười ba khu.
Mọi người rất thích tàu của anh ta, cũng thích lên tàu đi qua các khu vực, giống như khi còn sống vậy.
Ngày nào Cao Dương cũng sẽ ngồi trên đoàn tàu của mình, ngồi trên các tuyến khác nhau để đến những khu vực khác nhau.
Anh ta đi khắp mười ba khu vực, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy đích đến mà mình muốn xuống xe.
Tất cả mọi nơi đều giống nhau.
Người ở nơi này đều là linh hồn đã chết những vẫn còn mang chấp niệm, thế giới này không có sinh mệnh thật sự, thời gian ở nơi đây đã dừng lại từ lâu.
Bọn họ bị nhốt ở thế giới hoang vu này, không ra ngoài được, cũng không thể tự chọn sân ga để xuống xe.
Bỗng nhiên có một đám người lọt vào tầm mắt của anh ta, hôm nay anh ta ngồi trên đoàn tàu đi từ khu E tới khu A.
Hình như hằng ngày vào giờ này sẽ có một đám người lên xe từ trạm này, sau đó sẽ xuống xe ở trạm tầng chín mươi chín của khu A.
Biểu cảm của nhóm người này lờ đờ, trong mắt không có ánh sáng, đều là bệnh nhân bệnh mất hồn.
Nhưng vậy thì quá kỳ lạ, quãng đường từ khu E tới khu A cũng không gần.
Bệnh nhân bệnh mất hồn không thích đi lại, cũng không thích giao tiếp với người khác, nhưng gần đây hình như nhóm bệnh nhân đó luôn kết đội đi tới khu A.
Bỗng nhiên Cao Dương sinh ra hứng thú với đích đến của họ, anh ta bước tới với ý định hỏi thăm.
Nhóm bệnh nhân bệnh mất hồn mặc quần áo giống nhau ngồi thành một hàng, bên cạnh có hai điều dưỡng viên trông nom.
Không có bệnh nhân nào để ý tới Cao Dương, nhưng điều dưỡng viên đứng cạnh nghe thấy câu hỏi của anh ta thì dịu dàng giải thích: "Chúng tôi muốn tới cửa hàng đồ ăn nhanh bên cạnh khu vui chơi ở tầng chín mươi chín của khu A để trị liệu."
Cao Dương chớp mắt: "Trị liệu cái gì?"
Điều dưỡng viên: "Bệnh mất hồn đó."
Cao Dương cảm thấy ngạc nhiên: "Cửa hàng đồ ăn nhanh mà có thể trị được bệnh mất hồn sao?"
Điều dưỡng viên: "Không biết cửa hàng đồ ăn nhanh khác thế nào, nhưng đúng là cửa hàng đồ ăn nhanh ở tầng chín mươi chín kia có thể làm được. Hằng ngày chúng tôi đều đưa bệnh nhân tới đó, ai tới cũng đều khỏi hẳn."
Cao Dương tạm thời nghẹn lời, bởi vì anh ta không phân biệt được điều dưỡng viên đang nói đùa hay đang nghiêm túc.
Chờ tới trạm tầng chín mươi chín của khu A, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cao Dương xuống xe theo nhóm bệnh nhân bệnh mất hồn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận