Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 411: Éc 2

Triệu Nhu không ngừng giây nào, dùng muỗng gỗ xúc một phần cơm đẫm nước xốt, lại đặt một miếng lươn nướng thật lớn ở trên phần cơm, sau đó là mấy miếng dưa cải để tăng thêm hương vị.
Cô ấy cho cả muỗng to vào trong miệng, ngon đến mức muốn xuất hồn ra ngoài.
Tạ Minh Hoa ngơ ngẩn nhìn Triệu Nhu, cảm thấy đã rất lâu rồi anh ta mới nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy xuất hiện trên gương mặt của vợ mình.
Thì ra để làm cô ấy vui vẻ chỉ cần một chén cơm lươn là được.
“Nhìn em làm gì? Mau ăn đi, không hổ là dưới biển sâu, món sashimi này cực kỳ tươi ngon, nhím biển cũng quá ngon.” Triệu Nhu đang vui sướng đắm chìm trong đồ ăn ngon.
“Ừm.” Tạ Minh Hoa khẽ gật đầu, cầm lấy chiếc đũa nếm miếng sashimi cá ngừ, đuôi lông mày giãn ra: “Thật sự rất ngon.”
“Bà chủ thật là tài tình, làm sao cô ấy có thể nghĩ đến việc mở một quán cà phê mèo ở dưới biển vậy nhỉ? Lúc nữa ăn xong chúng ta cũng đi nựng mèo đi.” Dường như Triệu Nhu đã hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí của cửa hàng Lông Xù.
Tạ Minh Hoa ăn một lát rồi đặt đũa xuống, nhìn lớp màng ngăn cách với thế giới bên ngoài, bỗng nhớ lại những lời mà bà chủ nói.
Cuộc đời của cá ngựa dường như rất giống với cuộc đời của anh ta và Triệu Nhu.
Nhưng họ không phải là cá ngựa, rõ ràng là họ có thể có lựa chọn khác.
Chỉ cần can đảm một chút, bước ra ngoài một bước là có thể thay đổi.
Triệu Nhu ăn cơm lươn xong, lại ăn một chút sashimi, cuối cùng kết thúc bữa ăn bằng món takoyaki.
Cô ấy cắn trúng một nửa chiếc râu bạch tuộc ở bên trong lớp vỏ bánh, ánh mắt sáng lên: “Trong này có bạch tuộc thật này, không phải bột và bắp cải, ăn quá ngon.”
Tạ Minh Hoa định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng.
Sau khi ăn xong, hai người cùng chen nhau tới đại sảnh để nựng mèo.
Những con mèo trong cửa hàng Lông Xù rất được khách hàng yêu thích, căn bản là không thể chơi đùa với một con nào quá lâu, chỉ có thể nựng mèo khắp nơi như những người lính du kích.
Họ vuốt ve Vớ Trắng, Nhị Tâm và Quần Boxer.
Nhị Tâm đúng là ngôi sao nữ trong tiệm, ai cũng thích cô nàng, khách hàng mới mới sờ hai cái đã bị ông chú đã tuyên bố sẽ nhặt nhím biển nuôi Nhị Tâm đẩy ra.
Gần đó có khách hàng đứng dậy, nói muốn đi nhặt nhím biển.
Tạ Minh Hoa lập tức kéo Triệu Nhu quá đó, lúc nãy anh ta đã bàn với các anh trai đó rằng sẽ cùng đi nhặt nhím biển.
Cá ngựa vốn chậm chạp, sau khi rời khỏi cửa hàng vài phút, hai người họ đã bị đồng đội bỏ rơi.
Bọn họ lạc đường ở vùng đáy biển xa lạ, quyết định tìm một rạn san hô để nghỉ tạm.
Đuôi họ quấn lấy cành san hô, cơ thể lắc lư trái phải theo dòng hải lưu.
Hai người không nói chuyện, bỗng nhiên một cặp cá ngựa hoang cuốn hai cái đuôi vào nhau bơi đến trước mặt họ.
Tạ Minh Hoa nhìn sang Triệu Nhu, đối phương cũng đang quay đầu nhìn anh ta.
Dưới hình dạng cá ngựa, không thể bày ra vẻ mặt gì, nhưng họ đều có cảm giác đối phương đang mỉm cười.
“Tinh tinh tinh…”
Đồng hồ báo thức vang lên, Tạ Minh Hoa mở mắt ngồi dậy, cả người nhẹ nhàng.
Anh ta gãi đầu, hình như tối hôm qua anh ta đã có một giấc mơ cực kỳ đặc biệt.
Triệu Nhu cũng đã tỉnh, nhìn Tạ Minh Hoa một cái rồi vừa nhíu đầu vừa vò đầu.
Hình như tối hôm qua đã có một giấc mơ rất thật, nhưng cô ấy lại không nhớ ra giấc mơ đó là gì.
Cô ấy đứng dậy đi vào phòng rửa mặt: “Sáng nay ăn mì đi, xào món mì khoai tây với thịt lát mà anh thích ấy.”
Tạ Minh Hoa cũng đứng dậy, đi vào cùng cô ấy: “Chút nữa để anh đưa Đại Bảo đi học.”
Triệu Nhu quay đầu nhìn anh ta: “Có kịp không?”
Tạ Minh Hoa cười ngây ngô: “Kịp, ra ngoài sớm một chút, đi bộ qua đó không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Buổi sáng hay kẹt xe, nếu không lái xe thì tiện hơn nhiều.
Triệu Nhu hơi không yên tâm, nhưng lại cảm thấy nếu chồng mình có thể đưa Đại Bảo đi học thì sau khi ăn sáng cô ấy có thể tập trung dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc Nhị Bảo, đúng là sẽ thoải mái hơn.
“Đừng nghĩ nhiều, cứ vậy đi.” Tại Minh Hoa quyết định dứt khoát.

Thành phố Dao Quang, khu biệt thự cao cấp Vân Đình Ngự Cảnh.
Cảnh Ngọc Khê mặc bộ lễ phục dạ hội lưng trần màu đỏ thẫm, ngồi trước cây đàn dương cầm màu đen, đầu ngón tay như đang nhảy múa tấu một khúc nhạc vừa rung động lòng người vừa mang đậm màu sắc cá nhân.
Tiếng đàn chưa dứt, tiếng vỗ tay đã vang lên.
Phương Như dẫn đầu nhóm người đi tới, không che giấu vẻ tán thưởng trong ánh mắt: “Ngọc Khê, cháu đã thay da đổi thịt rồi, khác hoàn toàn với một năm trước đây.”
Cảnh Ngọc Khê xách tà váy đứng dậy, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn mợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận