Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 801: Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này? 1

Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này? 1
Sau khi Hồ Tiêu thấy rõ mình đang ở đâu thì bỗng nhiên quỳ xuống, tay che chặt miệng.
Lộ Dao cúi đầu nhìn cậu.
Mặt thiếu niên không còn giọt máu, trán đổ đầy mồ hôi, trong ánh mắt chất chứa đầy sự chán ghét, giọng nói khàn đặc: “Lộ Dao, tôi muốn quay về.”
Lộ Dao không ngờ Hồ Tiêu lại phản ứng mạnh với nơi này như thế, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu sinh lý nghiêm trọng.
Cô cúi người đỡ cậu dậy, chuẩn bị quay về sắp xếp lại vài thứ.
Lúc này thang máy cuối hành lang mở ra, một gia đình ba người đi ra khỏi thang máy.
Hồ Tiêu nghiêng đầu nhìn sang đó, cảm giác nôn mửa mãnh liệt vừa kiềm chế được ban nãy nay lại hoàn toàn phun trào ra.
Người đàn ông bước ra từ thang máy mặc đồ vest mang giày da, đeo mắt kính gọng vàng, mái tóc được chải cẩn thận ra phía sau, đang nắm lấy tay một đứa bé cũng mặc bộ đồ vest cùng kiểu. Người phụ nữ mặc bộ váy liền thân màu vàng nghệ cầm chiếc túi trên tay đi phía sau, đang cười nói với người đi cùng.
Nghe thấy loạt âm thanh bên này, mọi người đều ngừng bước nhìn sang, sau đó chân mày nhíu lại, anh mắt lộ vẻ chán ghét.
Tay Hồ Tiêu nắm lấy Lộ Dao, không kìm được mà run lên, cúi đầu nôn lấy nôn để.
Lộ Dao nhìn sang những người đang nhìn họ, cười khổ giải thích: “Dạ dày của cậu không tốt lắm, thật ngại quá, đợi lát nữa chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Đám người đi vòng qua sau lưng họ, Lộ Dao nghe thấy giọng nói chán ghét của người phụ nữ: “Bẩn chết đi được.”
Hồ Tiêu nhắm mắt lại, dựa lên người Lộ Dao, bàn tay giữ lấy cô nắm vô cùng chặt.
Lộ Dao an ủi cậu, nghiêng đầu nhìn sang gia đình kia. Họ dừng lại trước cửa phòng ba lẻ năm, chân mày của đứa bé kia chau lại, như đang lo lắng lại như tò mò, đang cố gắng quay đầu nhìn sang đây nhưng lại bị người đàn ông kia đẩy mạnh vào trong.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, bỗng nhiên Lộ Dao nhìn thấy tia hoảng sợ tuyệt vọng lóe lên từ gương mặt đứa bé.
Người nói cười với họ ở ngay bên cạnh, là phòng ba lẻ sáu.
Vài phút trôi qua, Hồ Tiêu dần ổn định lại, dựa vào lan can để đứng thẳng, sắc mặt trông rất thảm bại: “E là bài bổ túc của cô không có tác dụng với tôi.”
Lộ Dao vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Quay về trước đã.”
Về đến Trung tâm bổ túc trẻ em, Hồ Tiêu lập tức chạy đến nhà vệ sinh, bục mặt lên bồn cầu nôn không ngừng.
Lộ Dao rót một ly nước ấm đặt trên bàn đợi cậu ra ngoài.
Lúc đầu khi mới gặp được Hồ Tiêu, cậu đã bị khản giọng rồi.
Lúc đó cô không nghĩ gì nhiều, bây giờ cũng đã biết được phần nào nguyên nhân.
Hồ Tiêu nôn hết những thứ trong dạ dày rồi dùng nước lạnh súc miệng rửa mặt, ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệch nhếch nhác của mình trong gương, những cảm xúc chán ghét bị che lấp kia hiện lên trong ánh mắt từng chút một.
“Hồ Tiêu, cậu đỡ hơn chút nào chưa?” Ngoài cửa vọng đến giọng nói của Lộ Dao.
Hồ Tiêu lau mặt rồi kéo cửa ra, nhìn cô một cái, gật đầu xem như đáp lại.
Sau khi nôn xong, cổ họng rất khó chịu, nói không ra tiếng.
Lộ Dao: “Tôi đã rót nước cho cậu rồi, còn có kẹo đau họng nữa. Qua đây uống chút nước rồi ăn viên kẹo này vào. Đợi lát nữa tôi bảo Tiểu Cơ mang chút đồ ăn đến, cậu muốn ăn gì? Cứ thoải mái chọn. Nhà tôi có vài đầu bếp không tệ, khẩu vị thế nào cũng nấu ra được. Nếu như cậu thích ăn hải sản cũng làm được. Nhưng tạm thời tốt nhất cậu đừng nên ăn đồ ăn sống, nhà tôi có một chị đẹp làm đồ ngọt nấu món mì hải sản ngon nhất thế giới, có muốn thử không?”
Hồ Tiêu nhìn chằm chằm Lộ Dao, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói khàn như giấy nhám sần sùi chà sát qua bề mặt kim loại vậy: “Cô đang thương hại tôi sao?”
Quả cầu bạc vừa đưa ra tư liệu mới nhất, Lộ Dao vừa sắp xếp vừa lắc đầu nói: “Bạn nhỏ đúng là hiểu biết ít, những thứ này đều thuộc loại quan tâm xã giao bình thường với khách hàng cả.”
Hồ Tiêu ngồi đối diện uống ngụm nước, rồi lại nhét viên kẹo vào miệng, hương vị ngọt ngào mát lạnh lan ra, cảm giác khó chịu và buồn nôn của cổ họng cũng dần giảm bớt.
Cậu lại lấy một viên khác trên bàn, là loại bao bì mình chưa bao giờ thấy qua.
Hồ Tiêu tiện tay bỏ viên kẹo vào trong túi, ánh nhìn chốc chốc lại liếc qua Lộ Dao: “Ba người bước ra khỏi thang máy đầu tiên chính là cha mẹ và tôi của lúc nhỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận