Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 802: Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này? 2

Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này? 2
Lộ Dao không hề ngạc nhiên: “Có thể nhìn ra được. Đứa bé đó trông rất giống cậu.”
Hồ Tiêu đỡ trán, nhắm mắt lại, ký ức ở nơi sâu thẳm nhất bị khơi dậy, đọng lại trong tâm trí cậu: “Thật ra người đàn ông mặc đồ vest mang giày da kia là một kẻ cuồng bạo lực, ở bên ngoài luôn thể hiện dáng vẻ phong độ ngất trời, về đến nhà lại không ngừng đánh vợ con, gọi một cách hoa mỹ là giải tỏa áp lực. Nhưng siêu năng lực của ông ta lại có thể che đậy vết thương mà không để lại bất cứ chứng cứ gì. Người phụ nữ lại nhu nhược lại ham hư vinh. Đối với bà ta, con cái chỉ là công cụ để dỗ dành chồng, tranh lấy danh tiếng, bảo vệ thể diện mà thôi. Lộ Dao, tôi không muốn quay về quá khứ, cũng không muốn thay đổi bản thân. Căn bản tôi không thoát khỏi nó, cho dù chạy thoát ra được nơi tăm tối gọi là “nhà” kia thì tôi cũng sống một cuộc đời không tốt đẹp được. Hai người họ như hai cái bóng bám riết không buông, từng giây từng phút luôn đuổi theo tôi. Tôi không phủi bỏ được, tôi mệt rồi. Tối qua cô không ra ngoài hóng gió là tốt rồi.”
Câu chuyện của cậu toát lên vẻ mệt mỏi và bất lực, nỗi tuyệt vọng sâu thẳm kia như một cánh tay vươn ra từ địa ngục kéo cậu rơi vào nơi tăm tối sâu hơn.
Lộ Dao đọc lướt qua, tìm được điểm quan trọng trên tài liệu mới ngẩng đầu lên: “Cậu không cần thay đổi gì cả, bởi vì nó vốn không phải là lỗi của cậu. Lúc nãy cậu có chú ý đến bản thân mình lúc nhỏ không? Bị cha vừa lôi vừa kéo, một bên cơ thể nghiêng ngả đi lại rất khó khăn. Những người còn lại đều lạnh lùng bước ngang qua chúng ta, chỉ có cậu ấy quan tâm quay đầu lại nhìn.”
Hồ Tiêu thẫn thờ.
Lộ Dao cắm nắp bút vào, đưa tay về phía Hồ Tiêu: “Tôi có một đề nghị, lần bổ túc này do đích thân tôi đi dạy cậu ấy, đưa cậu ấy trốn ra ngoài, thế nào?”
Hồ Tiêu không hiểu: “Cô có ý gì?”
Lộ Dao: “Ừm, bởi vì bổ túc lần này không giống trước đây, nó cần điều chỉnh lại một chút. Tạm thời không cách nào giải thích rõ với cậu, cậu đến tiết học bổ túc chính thức chiều nay là biết ngay thôi.”
Lộ Dao dùng điện thoại của phố thương mại gửi tin nhắn cho Chu Tố và Cơ Phi Mệnh, nói là cần một phần mì hải sản, bảo Tiểu Cơ đưa đến Trung tâm bổ túc trẻ em.
Sau đó cô ôm lấy vật trang trí bé rồng đen trên bàn đi vào phòng nghiên cứu.
Khoảng hai mươi phút sau, Tiểu Cơ mang đến một phần mì hải sản vẫn còn nóng hổi.
Đây là lần đầu tiên Hồ Tiêu gặp Cơ Phi Mệnh, thấy ông chú mặc bộ vest cao cấp, mái tóc bóng mượt thì lùi lại ba bước, như thế thấy thứ gì đó rất bẩn vậy.
Cơ Phi Mệnh: “…”
Lúc Lộ Dao bước ra từ phòng nghiên cứu thì đúng lúc thấy được cảnh tượng này, nhìn dáng vẻ nghi ngờ chính của Tiểu Cơ, cô lên tiếng giải thích: “Vị khách hàng này hơi PTSD* với đồ vest, ông đi làm việc trước đi.”
*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).
Cơ Phi Mệnh: “… Vâng.”
Quả nhiên người đến Trung tâm bổ túc trẻ em đều mang bệnh cả.
Hồ Tiêu thấy ông chú ưu tú trong bộ đồ vest kia kính cẩn lễ phép với bà chủ thì thấy khó hiểu: “Ông ta là ai vậy?”
Lộ Dao: “Nhân viên giao hàng của cửa tiệm.”
Hồ Tiêu: “… Nhân viên giao hàng lại ăn mặc chỉnh tề đến vậy sao?”
Lộ Dao: “… Ừm, bình thường thì không cần thiết cho lắm. Đây được xem là sở thích cá nhân của ông ta, không cần quan tâm đến làm gì.”
Hồ Tiêu ngồi xuống ăn một miếng mì hải sản, mắt trợn tròn lên: “Cái này!!! Ngon quá đi thôi! Tôi có thể livestream không?”
Lộ Dao ngồi xuống đối diện cậu: “Tối qua quậy lớn như vậy mà vẫn muốn livestream sao?”
Hồ Tiêu suy nghĩ một lúc nhanh chóng lắc đầu: “Bỏ đi, sắp phải bổ túc rồi, đúng thật không có tâm trạng gì cả. Chỉ là bệnh nghề nghiệp mà thôi.”
Lộ Dao: “Đúng rồi, có khi nào cục an ninh sẽ tìm đến cậu không?”
Hồ Tiêu bày ra dáng vẻ biếng nhác: “Đến thì đến, ai sợ ai chứ?”
Lúc còn nhỏ, cậu gọi điện thoại cho cục an ninh, tố cáo hành động tàn bạo của người đàn ông kia, nhưng không lần nào thành công cả.
Ban đầu căn bản không ai quan tâm, sau này cậu kiên trì không ngừng gọi điện đến. Cuối cùng cũng có hai nhân viên an ninh đến nhà tìm hiểu tình hình, nhưng chẳng qua cũng chỉ hỏi vài câu rồi rời đi.
Lần nghiêm trọng nhất xém chút nữa cậu bị đánh chết, nhưng hai nhân viên an ninh lại không phát hiện ra gì.
Ảnh hưởng của buổi livestream ngày hôm qua so với dự định của Lộ Dao lớn hơn nhiều, không đến mười giờ sáng là hàng hóa của ba kệ trong cửa tiệm đã trống huơ, trước cửa còn rất nhiều người đang xếp hàng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận