Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 763: Vượt thời gian cùng thầy Alfred 3

“Thật sự sẽ gặp được sao?” Tiêu Trạch hỏi.
Lộ Dao đang chỉnh lại dữ liệu của bổ túc lần một: “Ai?”
Tiêu Trạch: “Cái người của tôi... nhất?”
Không nói ra miệng được.
Lộ Dao nghiêng người: “Cái gì cơ? Biểu đạt ra đàng hoàng.”
Tiêu Trạch rũ mắt, ngập ngừng nói: “Người... thương yêu tôi nhất.”
Lộ Dao cười lên: “Cậu nói cái này à, cố gắng bổ túc, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ gặp được. Sao vậy? Có muốn tiếp tục bổ túc không?”
Tiêu Trạch gần như gật đầu không do dự: “Tôi muốn tiếp tục bổ túc. Chỉ là không biết phải cần bao lâu?”
Lộ Dao cầm chìa khóa tâm linh của Tiêu Trạch, vuốt ve đường vân bên trên: “Theo tình hình của cậu, bổ túc thêm hai lần nữa xem sao? Nếu tiến độ không tệ, đại khái lần thứ tư là có thể gặp được người đó, đương nhiên cụ thể vẫn phải xem tình hình bổ túc và trạng thái của cậu.”
Tiêu Trạch hoàn toàn không biểu bà chủ hạn định tình hình bổ túc và trạng thái của anh ấy thế nào, hứng thú nằm hết trên bổ túc lần đầu cùng với... thầy Alfred.
Nhìn kỹ bé rồng đen ấy theo góc nhìn của người trưởng thành, quả thật không biết nên hình dung thế nào, nhưng cũng không có tâm lý bài xích.
Sau khi dần tỉnh táo, những chuyện loay hoay trong đầu đều là thời gian ở cùng với thầy Alfred.
Đã có sự bầu bạn của giáo viên, sự chờ đợi dường như đã có màu sắc và hơi ấm.
Trước kia mỗi khi nhớ lại, ngày sinh nhật năm tuổi toàn là màu xám cũng đã điểm xuyến lên những đốm ánh sáng nhỏ, giống như đom đóm tỏa ra ánh sáng nhẹ.
Tiêu Trạch khát khao viết lại tất cả ký ức màu xám liên quan với tuổi thơ, cũng muốn gặp lại thầy Alfred lần nữa, còn muốn gặp được người thương anh ấy nhất trên đời này.
Trong thế giới hiện tại của anh ấy, căn bản không có người đó tồn tại.
Tiêu Trạch và bà chủ ký hợp đồng bổ túc, có được một vòng tay treo chìa khóa tâm linh bản mini.
Chìa khóa tâm linh bản mini là bản phục chế thu nhỏ của chìa khóa tâm linh bản gốc, được xem là chứng minh của học sinh bổ túc, tương tự như thẻ học sinh.
Bản thể chìa khóa tâm linh với hợp đồng bổ túc, tài liệu bổ túc của Tiêu Trạch đặt chung với nhau, khóa trong ngăn tủ nhỏ trên tường phòng bổ túc một cách thỏa đáng.
Bà chủ chọn ra một ngăn tủ đầu tiên dưới góc trái, bỏ chìa khóa và tài liệu vào, treo một chiếc bảng nhỏ lên ngăn tủ, đề: “Học sinh bổ túc số một”.
Sau lưng chiếc bảng có tên thật và cách liên lạc của học sinh bổ túc.
Liên quan đến chi phí bổ túc, bà chủ lên mạng tra rất nhiều tài liệu liên quan, lấy phí gấp năm lần phí tiêu chuẩn bình quân của tổ chức giáo dục thành phố Đồi Mồi, một lần bổ túc thu năm ngàn manh đồng.
Có điều, tiến hành du hành thời không tiêu hao năng lượng cực cao, bà chủ quy định bổ túc vượt quá ba lần thì phải phụ thu.
Khóa tài liệu xong, Lộ Dao đứng dậy: “Được rồi, thời gian bổ túc lần sau là hai ngày tới.”
Tiêu Trạch gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài có khách đến, Lộ Dao cũng ra theo.
Từ Hiểu Hiểu thấy Tiêu Trạch và bà chủ đi ra chung thì hơi trầm tư, lấy một bình bong bóng nước dệt mộng, một hộp bánh mochi làm tâm trạng vui vẻ: “Bà chủ, tính tiền.”
Lộ Dao đi qua chào hỏi, vị khách này cô đã quen mắt, rất thích dẫn người đến mua đồ ăn vặt, bạn trai mỗi lần mỗi khác.
Tiêu Trạch thấy Từ Hiểu Hiểu và người đàn ông cạnh cô ta, hơi khựng lại trong phút chốc, đi ra cổng: “Lộ Dao, tôi đi trước đây.”
Bà chủ xoay lưng vẫy tay với anh ấy: “Vâng, lần sau gặp lại.”
Từ Hiểu Hiểu mua đồ xong thì rời đi với người đàn ông, qua một lát lại xách đồ quay lại: “Bà chủ, có phải ví của tôi rơi trong cửa hàng không?”
Lộ Dao ngồi trên ghế chải lông cho Nhị Tâm, dễ dàng từ tầng hai kệ hàng móc ra một cái ví màu hồng đưa sang.
Từ Hiểu Hiểu nhận lấy, mở ra nhìn một cái, cất vào, vô ý nói: “Bà chủ, lúc nãy gặp một người bạn trong cửa hàng, anh ấy thường đến đây sao?
Lộ Dao nhớ lại: “Cô nói Tiêu Trạch?”
Thì ra họ là bạn bè sao?
Gặp được nhau cả chào hỏi xã giao nhất cũng không làm, còn xa lạ hơn cả người lạ.
Từ Hiểu Hiểu gật đầu: “Chúng tôi là hàng xóm, có khi sẽ chơi chung.”
Lúc này Lộ Dao còn không nhận ra ngụ ý trong lời của khách hàng.
Từ Hiểu Hiểu mang theo chút ý cười, nói tiếp: “Hai người cũng chơi chung à?”
!!!
Lộ Dao nhận ra được gì đó từ biểu cảm của cô ta, đơ mặt lắc đầu liên tục: “Không phải, cậu Tiêu đăng ký lớp bổ túc chỗ chúng tôi nên thỉnh thoảng sẽ đến.”
Hệ thống kiểm tra được nhịp tim của Lộ Dao tăng nhanh, lên tiếng: [Cô sao vậy? Nhịp tim nhanh quá, không khỏe sao?]
Lộ Dao ôm mặt: “Không sao hết, kệ tôi.”
Từ Hiểu Hiểu ngạc nhiên, lại thấy khá buồn cười: “Bổ túc, anh ấy bổ túc ở đây? Bổ túc cái gì?”
Lộ Dao thả Nhị Tâm xuống, đứng dậy lấy một tờ rơi đóng bụi từ mặt sau của kệ hàng, phủi nhẹ hai cái rồi đưa sang: “Chỗ chúng tôi chuyên bổ túc “thời thơ ấu” cho khách hàng, nếu có hứng thú thì tìm hiểu chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận