Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 837: Thời tiết hôm nay thật đẹp 2

Thời tiết hôm nay thật đẹp 2
Lộ Dao cầm lấy túi trên sô-pha, xoay người đi về phía cửa: “Đây là sự điều chỉnh đối với lần học bổ túc này. Lát nữa thầy Tạ sẽ tới đón cậu, đừng sợ, đi ra ngoài với anh ấy.”
Cửa phòng mở ra, Lộ Dao nói chuyện với Hồ Kỳ: “Anh Hồ Tiêu bị cảm, hôm nay không đi học.”
Hồ Kỳ đứng ở cửa, vẻ mặt luống cuống.
Lộ Dao cúi người nắm lấy tay cậu ấy, tiện tay đóng cửa lại: “Không sao, chúng ta cùng đi.”
Hồ Tiêu ngơ ngác ngồi một mình trên bàn ăn, không hiểu ý đồ của Lộ Dao.
Một mình Lộ Dao đến trường cùng với Hồ Kỳ, sắp xếp Hồ Kỳ ngồi ở ghế lái phụ.
Trên đường đi, Lộ Dao liếc mắt thấy cậu ấy nắm chặt hai tay, mím môi đầy nghiêm túc, không còn hoạt bát nhiều lời như ngày thường khi ở cùng một chỗ với Hồ Tiêu.
Cậu ấy rất căng thẳng.
Lộ Dao nhìn về phía trước, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Tiểu Hồ Kỳ.”
Hồ Kỳ nghiêng đầu nhìn sang: “Dạ?”
Lộ Dao: “Dì và anh Hồ Tiêu đều rất thích con. Con có muốn sống cùng bọn dì không?”
Hồ Kỳ chớp chớp mắt, chậm rãi lắc đầu.
Lộ Dao kinh ngạc nhưng cũng không ngoài ý muốn, vẫn hỏi: “Vì sao?”
Hồ Kỳ cúi thấp đầu, dường như đang phiền não không biết nên biểu đạt như thế nào.
Xe vòng qua ngã tư, sắp đến trường học thì giọng nói non nớt của Hồ Kỳ truyền đến.
“Con đi rồi, để mẹ lại một mình, con không yên tâm.”
Cậu ấy không nhắc đến cha mình.
Hồ Kỳ chưa đầy bảy tuổi, có một trái tim mềm mại, còn Hồ Tiêu mười bảy tuổi, một lòng hướng về cái chết.
Hồ Kỳ khi còn nhỏ đáng yêu hiểu chuyện bao nhiêu, Hồ Tiêu năm mười bảy tuổi lại hận thù bấy nhiêu.
---
Tiếng chuông cửa vang lên, Hồ Tiêu nhảy xuống ghế, đi mở cửa.
Tạ Mạc Lâm mặc một bộ âu phục chỉnh tề đứng ở ngoài cửa: “Tiểu Hồ Tiêu, tôi tới đón cậu ra ngoài.”
Sáng nay Hồ Tiêu đã gặp giáo viên mới tới của Trung tâm bổ túc này: “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Tạ Mạc Lâm: “Đến nơi bà chủ đã sắp xếp, cậu đi rồi sẽ biết.”
Trước khi ra ngoài, Tạ Mạc Lâm đưa cho Hồ Tiêu một sợi dây chuyền.
Hồ Tiêu nhận lấy đeo lên, dây chuyền tỏa ra một vầng sáng màu trắng bạc, dần dần bao phủ cơ thể Hồ Tiêu.
Khi ánh sáng tản đi, cơ thể của Hồ Tiêu kéo dài, hóa thành hình dáng thanh niên, còn thay một bộ âu phục.
Hai người lần lượt rời khỏi căn hộ.
Tạ Mạc Lâm lái xe ra khỏi tiểu khu Cây Quất, đi thẳng đến khu trung tâm thương mại.
Từ tầng hầm để xe của tòa nhà văn phòng, đi thang máy lên lầu, Hồ Tiêu dần dần nhớ ra nơi này là nơi nào.
Thang máy mở ra đóng vô, một số người đi vào, lại có một số người rời đi, cuối cùng dừng ở tầng hai mươi bảy.
Tạ Mạc Lâm bước ra khỏi thang máy trước, quay đầu lại nhìn Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu nắm vạt áo, hít một hơi, đi ra thang máy.
Đi qua một hành lang, Tạ Mạc Lâm đưa Hồ Tiêu đi thẳng vào cửa chính của công ty, không ai cảm thấy kỳ lạ.
Hồ Tiêu ngước mắt lên liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ở vị trí làm việc, chỉ nhìn bóng lưng, cậu cũng vừa nhìn một cái đã nhận ra đó là người cha tàn bạo của cậu.
Họ đến nơi làm việc của cha Hồ Tiêu, nhưng lúc này Hồ Tiêu vẫn bối rối, chưa hiểu ý định của bà chủ.
Tạ Mạc Lâm đưa Hồ Tiêu đến vị trí chéo đối diện cha Hồ rồi ngồi xuống, thì thầm vào tai cậu: “Hôm nay cậu chính là nhân viên ở đây, không cần quá cẩn thận. Tan làm tôi sẽ đến đón cậu.”
Cha Hồ làm việc trong một công ty tài chính, nhưng đến hôm nay, Hồ Tiêu mới biết công việc của cha Hồ là liên tục gọi điện thoại cho khách hàng. Phần lớn thời gian đều gọi điện thoại, chưa nói được câu nào, đối phương đã cúp máy.
Lúc này, trên mặt người đàn ông lộ ra biểu cảm vừa quen thuộc lại vừa mới mẻ đối với Hồ Tiêu - tức giận, buồn bực nhưng lại không thể làm gì.
Quen thuộc là cái trước, cảm giác mới mẻ chính là cái sau.
Sau giờ nghỉ trưa, Hồ Tiêu lại nhìn thấy một màn mới lạ - vài ba người đàn ông đang nói chuyện với cha Hồ trong phòng hút thuốc, thảo luận về nhân viên nữ mới tới của công ty. Từ phòng hút thuốc đi ra, những người khác lục tục trở lại vị trí làm việc, cha Hồ di chuyển bước chân, đi vào phòng pha trà ở bên cạnh, ngăn nữ nhân viên mới tới lại.
Hồ Tiêu không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng vài phút sau, người phụ nữ và người đàn ông ngồi đối diện nhau, cô gái ngồi đối diện cửa lộ ra nụ cười ngượng ngùng trên mặt.
Hồ Tiêu mỉm cười, giơ tay gõ cửa đi vào lấy nước, rồi cầm ly nước ngồi xuống bên cạnh cô gái, liếc mắt nhìn người đàn ông, bắt đầu nói chuyện với cô gái ở bên cạnh.
Nữ nhân viên mới vào công ty trạc tuổi thật của Hồ Tiêu, hai người trẻ tuổi rất dễ nảy sinh đề tài.
Sắc mặt cha Hồ tối sầm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận