Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 438: Hóa ra là bệnh trung nhị 3

Lộ Dao không chắc sau khi cá rời khỏi nơi này trở về sẽ có trạng thái gì, nếu Ảnh hậu không giúp Thanh Mỹ, chờ cô lấy được quyền ra vào biển rác thì sẽ giúp Thanh Mỹ trở về.
Cửa hàng thiếu người, Thanh Mỹ làm trong cửa hàng cũng không tệ.
Nhưng nếu cô ấy muốn về, Lộ Dao chắc chắn sẽ giúp.
Cá vây chân hầm xong, thịt cá non mịn, ăn rất đã miệng.
Bởi vì tươi ngon nên ăn ngon hơn cá vây chân hay ăn lúc trước.
Khách đi qua đường hầm dưới biển thỉnh thoảng đi qua nhà bếp, ngửi thấy mùi thơm, chảy hết nước miếng.
Trên thực đơn của cửa hàng Lông Xù, thêm vào thực đơn giới hạn thời gian – cá vây chân hầm.
Hồi sáng mang về mấy con kia không đủ ăn, một con rồng như Harold vụng trộm ăn ba con, Lộ Dao, Thanh Mỹ cùng Tiểu Cơ chia nhau mỗi người ăn một con.
Một số người khách nghe tin mà đến, kết quả chậm vài bước, chỉ ngửi thấy chút mùi thơm.
Lộ Dao hứa, qua vài ngày nữa sẽ bắt một ít cá vây chân về làm, khách hàng mới giải tán.
Rửa bát trong bếp, Harold tới giúp.
Lộ Dao thấy vậy bèn khen: “Anh rửa con cá kia sạch sẽ lắm, ăn không thấy chút mùi lạ gì. Tiếp đón khách cũng rất ổn, giúp cho tôi rất nhiều.”
Bé rồng đen nhịn kích động muốn vẫy đuôi, cố gắng biểu hiện sự lơ đễnh ra: “Chút chuyện nhỏ này tính là gì chứ?”
Dừng một chút, hắn còn nói: “Thật ra con cá kia rất sạch sẽ, không có tạp chất gì.”
Lúc ấy có mấy nhân loại kia cứ đứng đó chen chúc ở phòng bếp, động tác hắn thi triển ma pháp rất nhỏ.
Nhưng dù con cá này sinh trưởng trong vùng nước bẩn, lại không lọc ra bất cứ tạp chất gì.
Trong đầu Lộ Dao hiện lên một suy nghĩ, chưa kịp ngẫm lại Thanh Mỹ đã đi từ ngoài vào, đưa cho cô một thứ.
“Ở đâu ra vậy?”
“Chiếc nhẫn của Ảnh hậu để lại trong cầu trượt ở phòng bạch tuộc. Lúc cô ấy mới tới cửa hàng, trên tay trái đã đeo chiếc nhẫn hồng ngọc này rồi.”
Nhân loại biến thành cá rời đi, đồ vật tùy thân mang theo cũng sẽ mang về cùng.
Chiếc nhẫn này chắc là do Ảnh hậu cố ý để lại, dùng để trả tiền cho cửa hàng Lông Xù.
Lộ Dao thu nó lại, viết tờ giấy, đặt cùng với các loại vàng bạc trang sức nhận được trước đó.
Sau khi cửa hàng Lông Xù được nâng cấp thì càng được đám cá tự kỷ yêu thích, việc kinh doanh gần như đông nghịt, trung bình mỗi ngày đều có mấy chục con cá rời khỏi biển rác.
Harold đã có thể định vị chính xác thế giới này, chiều nào cũng đúng giờ đến cửa hàng giúp đỡ.
Hắn đẹp trai, tuy rằng tính tình nóng nảy nhưng khách trong tiệm đều rất thích hắn, đều đối xử với hắn như đứa nhỏ trong nhà.
Hơn nữa lúc Harold ở trong tiệm, mèo béo và chim bạc má đuôi dài đặc biệt ngoan ngoãn, tuyệt đối không dám đi bậy, không tranh giành thức ăn kịch liệt, còn dính người hơn bình thường nhiều.
Có lẽ đây chính là sự áp chế từ trong huyết mạch đi...
Tất cả các nhân viên trong cửa hàng Lông Xù, chỉ có Nhị Tâm mới có thể miễn cưỡng đứng vững trước uy áp của bé rồng đen, vẫn lăn lộn bán manh xin ăn như thường lệ.
Harold thích Nhị Tâm hơn.
Lộ Dao bắt được cảnh Harold lén đút đồ ăn vặt cho Nhị Tâm vài lần rồi.
Lộ Dao thấy đường hầm từ cửa hàng đến phòng cá voi quá dài quá tối tăm, bèn dùng ma pháp bảo thạch luyện chế thành một đống đèn Vĩnh Minh to bằng nắm tay, bên ngoài dùng chụp đèn hình con sứa, ở trong đường hầm cứ cách bốn năm mét thì bố trí một đèn, dùng ma pháp trận cố định trên vách tường trong suốt.
Ánh sáng màu vàng ấm áp trải ra, nhu hòa vừa phải như vải voan mỏng, sẽ không quấy nhiễu đến đàn cá, nhưng cả đường hầm đều ấm áp sáng hẳn lên.
Lộ Dao lắp xong đèn Vĩnh Minh, nghỉ ngơi ở phòng cá voi một lát, bớt chút thời gian hỏi hệ thống: “Tiến độ của nhiệm vụ đến đâu rồi?”
Hệ thống: [Đã có bốn trăm chín mươi tám người chết đuối rời khỏi biển rác.]
Chỉ cần hai người nữa rời đi là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lộ Dao phấn chấn hẳn lên, đứng dậy định quay về cửa hàng, bỗng nhìn thấy một con sao biển nằm úp sấp bên ngoài vách tường trong suốt, trên cơ thể màu trắng ngà có màu nâu sẫm, vô cùng quen mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận