Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 525: Thăng cấp rạp chiếu phim 2

Phương pháp chiếu phim trực quan và mới lạ, nội dung thăng trầm đầy kịch tính, Trần Kinh Sơn dĩ nhiên hiểu rõ "Thiên Hạ Đệ Nhất" hay đến cỡ nào.
Nhưng rạp chiếu phim này quá kỳ lạ, không có thứ gì trong đó thể giải thích theo lẽ thường.
Mặc dù chủ quán là nữ, nhưng lại biết cách kinh doanh làm giàu.
Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Trần Kinh Sơn thà dĩ hòa vi quý còn hơn, không muốn làm chuyện dại dột.
Trong đầu Lưu Căn Nông bây giờ đều toàn là "Thiên Hạ Đệ Nhất", ông ta đã làm người kể chuyện hơn mười năm, khách quen đối với cốt truyện và cách kể của ông ta đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Ông ta cảm thấy hai năm gần đây bản thân đang dần xuống dốc, thu nhập cũng ngày càng ít ỏi.
Dù ông ta đã cố gắng thay đổi nội dung và cách thức kể chuyện nhưng sau một thời gian mọi thứ vẫn giậm chân tại chỗ, cho đến khi được xem "Thiên Hạ Đệ Nhất".
Lưu Căn Nông ôm mộng muốn biến "Thiên Hạ Đệ Nhất" thành nội dung kể chuyện ở Tứ Hỉ Lâu, vô cùng kích động: "Trần huynh nghĩ xem ai lại nỡ bỏ ra tới ba chục văn tiền chỉ để xem một bộ phim? Đến Tứ Hỉ Lâu hoặc Phúc Tiên Cư nghe kể chuyện, chỉ cần trả ba đến năm văn tiền trà liền được nghe đến khi chán thì thôi. Dần dần mọi người ắt sẽ nhận ra rằng nghe kể chuyện hợp lý hơn so với việc đi xem phim."
Thuận lợi như vậy sao?
Ấn tượng của bộ phim mang lại cho người xem cũng không phải chỉ có mấy chục văn tiền liền có thể xóa bỏ, hơn nữa thứ gọi là điện ảnh chẳng lẽ chỉ có một bộ phim "Thiên Hạ Đệ Nhất"?
Nghĩ tới đây, Trần Kinh Sơn có chút mong đợi.
Hắn ta cảm thấy ý tưởng của Lưu huynh cũng lạc quan quá đi, nhưng vì hiểu rõ tính tình bướng bỉnh của đối phương, có khuyên ngăn cũng vô dụng nên hắn chỉ nhắc nhở: "Nếu Lưu huynh muốn viết thành sách thì nên nói một tiếng với bà chủ của rạp chiếu phim."
Lưu Căn Nông khoát tay rồi nói: "Hôm nay tới đây thôi, bữa khác lại nói."
Trần Kinh Sơn đứng ở ven đường một hồi, trong đầu lúc này chỉ toàn nghĩ về "Thiên Hạ Đệ Nhất", lúc này hắn ta mới hiểu được phần nào tâm trạng của những vị khách ngày hôm qua.
Hắn ta chắp tay ra sau lưng rồi đi về phía Phúc Tiên Cư.

Mộ Thủy Thành, Lăng Tiêu Các.
Có người dựa vào cây đa to lớn nhắm mắt dưỡng thần, trên người mặc áo gấm màu tím rộng thùng thình, bên hông gắn hai cây đao hình lưỡi liềm, trên ngực để lộ một vết sẹo màu đỏ sẫm kéo dài từ dưới thắt lưng đến ngực.
"Khốc Bát, đến nhận lệnh." Điệp Thất đứng dưới tán cây, cầm lệnh bài trong tay.
Người đàn ông áo tím mở hờ một mắt, nhìn màu sắc của lệnh bài liền không vui bĩu môi: "Không nhận!"
Hắn đang đợi lệnh ám sát.
Điệp Thất giơ lệnh bài lên: "Là nhiệm vụ từ Lương Kinh, người thuê nói trong thành xuất hiện một cửa hàng bí ẩn, muốn điều tra về chỗ đó. Những người khác đều bận rộn, chỉ có mình ngươi nhàn rỗi nên Các chủ liền giao việc này lại cho ngươi."
Khốc Bát vừa nghe liền xù lông, bật dậy: "Để ta đi? Lão ta hồ đồ rồi sao? Người ta chỉ mở một cửa hàng liền thuê sát thủ đi điều tra. Người kia chê mình nhiều tiền quá hay là đầu óc thật sự có vấn đề?"
Hắn vừa ngồi dậy, quần áo trên bả vai rớt xuống để lộ làn da trắng nõn với vết sẹo dọa người ở trên ngực.
Điệp Thất rũ mắt, thấp giọng nói: "Ngươi đã ba tháng không ra ngoài, cả ngày lười biếng rong chơi khắp chơi. Ngươi không phải là chưa từng so tài với Tiêu Cửu và cũng chẳng phải là lần đầu tiên thua cuộc, thế còn muốn giận dỗi đến khi nào?"
Nghe vậy, Khốc Bát liền nhảy từ trên cây xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Điệp Thất: "Ai nói ta giận dỗi? Chỉ là mấy nhiệm vụ đó quá đơn giản thôi."
Điệp Thất ném lệnh bài cho hắn, lùi lại: "Vậy được, nhiệm vụ lần này chắc sẽ phù hợp với yêu cầu của ngươi. Người thuê trả tiền ám sát, nhưng chỉ muốn điều tra về cửa hàng và lai lịch của chủ quán kia, đừng để lộ thân phận và không được ra tay giết người."
Khốc Bát cau chặt mày đến mức có thể kẹp chết được một con ruồi, giậm chân nói: "Nhiệm vụ gì mà chán quá vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận