Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 603: Lần đầu hợp tác 3

Những người khác nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy Chu Tố cùng với chiếc hộp xinh đẹp làm người ta không thể dời mắt được trong tay cô ấy.
Chu Tố mặc T-shirt trắng và váy yếm jean, trên chân là một đôi giày Sandal đế dày để lộ ra mắt cá chân tinh tế trắng nõn, tóc dài buộc lại, dùng lưới búi tóc trùm lên, trong tay cầm theo chiếc hộp xinh đẹp sáng lấp lánh.
Cách ăn mặc của cô ấy cực kỳ giống với bà chủ nhỏ của rạp chiếu phim, vừa nhìn thì thấy rất lạ thường, nhìn thêm vài lần hình như cũng có thể tiếp nhận được.
So với con người, thứ làm người ta chú ý hơn là chiếc hộp đẹp không thể tả kia - hình dáng lồng chim màu vàng, phủ đầy hoa tươi, điểm thêm vào đó là những viên đá quý lấp lánh, những viên ngọc mượt mà sáng bóng, trong lồng đặt mấy chiếc hộp nhỏ có hình dạng không giống nhau, cũng không biết đựng vật gì, nhưng liếc mắt liền cảm thấy quý giá khác thường.
Ngọc Cát Tường phát hiện tiếng xôn xao ở phía sau, vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng những vị khách trong khu nghỉ ngơi đều sững sờ nhìn về phía sau bọn họ, sự kinh ngạc trong mắt họ thực sự khiến người khác phải chú ý đến.
Ngọc Chi Niên nhịn không được quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tố, cũng kinh sợ.
Hắn cũng đã tới rạp chiếu phim vài lần, từng gặp Lộ Dao và Phó Trì, còn có quảng cáo bỏng ngô, đối với loại trang phục tràn ngập phong tình của nước ngoài này vẫn có sự chống cự nhất định, nhưng ánh mắt tiếp theo cũng bị hộp quà lồng chim hấp dẫn.
Người khác không biết trong hộp nhỏ kia đựng cái gì, Ngọc Chi Niên mơ hồ nhìn thấy trong một hộp quà bằng gỗ chạm rỗng có đựng chiếc bánh màu trắng, trong lòng có suy đoán, không khỏi đánh giá Chu Tố.
Ngọc Cát Tường và Phùng Vĩnh cũng quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên người Chu Tố.
Chu Tố và Cơ Chỉ Tâm đã nói muốn đến xem rạp chiếu phim rất nhiều lần, nhưng vẫn không thực hiện được, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy đến triều Đại Vũ.
Khi dân chúng triều Đại Vũ đánh giá cô ấy, thì cô ấy cũng đang quan sát bọn họ.
Giống như Phó Trì nói, bên ngoài rạp chiếu phim giống như Hoành Điếm, những vị khách trong tiệm giống như diễn viên quần chúng mặc trang phục diễn.
Sự thay đổi đột ngột của thời không là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Bất chấp mọi người tỉ mỉ quan sát, Phó Trì đi tới: "Bà chủ đang ở phòng nghỉ, tôi dẫn cô vào.”
Chu Tố đi theo sau Phó Trì, lướt qua đoàn người Ngọc Cát Tường, đi thẳng đến phòng nghỉ.
Hồng Ngọc đi ra từ phòng nghỉ, đi ngang qua Chu Tố, liếc nhìn chiếc lồng chim đựng bánh, ánh mắt kinh ngạc, đi ra thấy ba người Ngọc Cát Tường giống như đang sững sờ, chủ động tiến đến chào hỏi: “Bà chủ đang chờ ba vị ở bên trong, ba vị mời đi theo ta.”
Những vị khách ở khu nghỉ ngơi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt tràn ngập nghi vấn: rạp chiếu phim lại muốn làm hoạt động gì lớn vậy? Trong lồng chim màu vàng kia rốt cuộc đựng vật gì?
Vào phòng nghỉ, Ngọc Cát Tường nhìn thấy Chu Tố ngồi bên cạnh Lộ Dao, trong lòng hiểu ra, cô nương này thật sự là sư phụ làm bánh của rạp chiếu phim.
Sau khi hai bên chào hỏi đơn giản, Lộ Dao giới thiệu lẫn nhau, hai bên đều rất khách sáo.
Ba món bánh ngọt thương hiệu của Ngọc Quế Trai được bọc trong giấy dầu, buộc bằng sợi chỉ thường, đặt cùng một chỗ với giá bánh ngọt lồng chim lộng lẫy của rạp chiếu phim, mộc mạc lại không có gì nổi bật.
Ngọc Cát Tường có chút xấu hổ, lỗ tai cũng nóng lên, cảm giác không thể so được.
Phùng Vĩnh và Ngọc Chi Niên cũng cúi đầu, đứng ngồi không yên.
Lộ Dao nhìn thấy bánh ngọt của Ngọc Quế Trai, trực tiếp đẩy tới trước mặt Chu Tố, khen ngợi: “Hương vị cổ xưa sớm chính thống nhất, không đúng, là hương vị cổ xưa chính thống nhất. Ngoại trừ nơi này thì thật sự không thể ăn được ở nơi nào khác. Bánh hoa quế, bánh mứt táo cuộn, hộp bánh gạo Bát Cẩm của Ngọc Quế Trai là số một Lương Kinh, không có món nào ngon hơn mấy món này, cô mau nếm thử đi.”
Bình thường Chu Tố thích nghiên cứu bánh ngọt, nghe bà chủ đánh giá như thế, hai mắt bắt đầu sáng lên, cẩn thận lấy ra một miếng bánh hoa quế, hương vị ngọt ngào lấp đầy xoang mũi, ăn vào miệng, vỏ ngoài mềm dẻo, mùi gạo xông vào mũi, nhân trong là hoa quả nghiền nhuyễn với nước hoa quế và mật ong, vị chua ngọt nhuốm hương hoa, được điều chế vô cùng hoàn hảo, ngọt mà không ngấy.
Không có quá nhiều mùi vị phức tạp mà thiên về hương vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn, nhưng sự phối hợp giữa các loại nguyên liệu và độ lửa đều được làm chủ một cách hoàn mỹ, ăn một miếng bánh ngọt, kết hợp với một chén trà xanh, khỏi phải nói mãn nguyện biết bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận