Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 812: Mong cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ 3

Mong cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ 3
Sau lần thành công đầu tiên, Trịnh Tư Dao quá hưng phấn nên tháng thứ hai đã viết đầy một danh sách ngay ngắn. Kết quả là buổi sáng cách ngày cô bé chẳng nhận được gì cả.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô bé lại viết xuống giấy món đồ mà mình muốn có nhất. Quả nhiên một ngày sau cô bé lại nhận được quà. Đó là một con búp bê xinh đẹp đựng trong hộp trong suốt, buộc bằng một sợi dây xinh xắn đặt trên đầu giường cô bé.
Theo số tuổi tăng lên, Trịnh Tư Dao bắt đầu có kế hoạch viết món đồ mình mong có được xuống giấy. Từ đồ dùng hằng ngày đến một ít thứ không cần thiết nhưng tất cả bạn học đều có. Cô bé cũng muốn có cả những món đồ giải trí, quà vặt, quần áo, sách vở, thậm chí là đồ trang điểm nữa.
Bỏ giấy vào giày của mẹ giống như một bước đọc thần chú ma pháp cần thiết nào đó vậy. Sau khi bỏ, cứ cách một ngày sau là cô bé sẽ nhận được thứ mình muốn.
Lúc lớn hơn chút nữa, Trịnh Tư Dao dần dần ý thức được rằng có thể người mua quà cho mình không phải là Alfred.
E rằng người chân chính mua đủ thứ đồ cho cô bé chính là mẹ.
Dù sao thì lần nào cô bé cũng bỏ tờ giấy nguyện vọng vào giày của mẹ, mà ba mẹ thì chẳng có lần nào là bất ngờ với việc trong phòng cô bé bỗng nhiên xuất hiện đủ các loại đồ mới lạ.
Trịnh Tư Dao dần dần cảm thấy hẳn là nhà mình cũng không nghèo khổ như mình nghĩ, vậy nên thời kỳ trưởng thành của cô bé ít đi rất nhiều muộn phiền.
Mãi đến sau này, tiềm lực siêu năng lực của Trịnh Tư Dao được phát hiện, một mình lên thành phố học đại học, tháng nào cô bé cũng vẫn đúng lúc nhận được quà từ nhà gửi tới.
Tháng nào Alfred cũng đều giúp cô bé gửi giấy viết nguyện vọng về quê, bỏ vào trong giày của mẹ.
Mười sáu tuổi, Trịnh Tư Dao hoàn thành sự nghiệp học hành, hơn nữa còn nhận được lời mời đến từ viện nghiên cứu Siêu Năng của thành phố Đồi Mồi nữa.
Cùng ngày sinh nhật, Alfred ôm một hộp quà lớn màu vàng xuất hiện: "Tư Dao, chúc mừng cô, nhiệm vụ viết nguyện vọng những gì muốn mua chính thức kết thúc! Đây là món quà cuối cùng, mời cô mở ra sau khi tỉnh lại."
Trịnh Tư Dao đã có sự chuẩn bị cho ngày hôm nay từ trước rồi nên rất bình tĩnh nhận lấy hộp quà.
Lần bổ túc thời thơ ấu đầu tiên của Lộ Dao kết thúc.
Lần bổ túc này trông có vẻ không quá khác biệt với nhân sinh của cô ấy.
Trịnh Tư Dao tỉnh lại, ý thức và ký ức bổ túc dần dần dung hợp lại với nhau, thấy hộp quà màu vàng cuối cùng mà Alfred tặng đang để trên bàn.
Trịnh Tư Dao chống tay lên trán, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Trong quá trình bổ túc, mỗi tháng đúng lúc nhận được một món quà phong phú cùng cảm giác an tâm dần dần lấp đầy thiếu hụt trong lòng cô ấy.
"Lộ Dao, như này là tốt rồi sao?" Sau khi lấy lại tinh thần, Trịnh Tư Dao lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lộ Dao: "Tình huống của mỗi cá nhân là khác nhau nên cụ thể hiệu quả bổ túc như thế nào còn phải quan sát định kỳ nữa. Chỉ là trạng thái của cô rất tốt nên tôi cảm thấy không thành vấn đề đâu."
Trịnh Tư Dao ngẩn ngơ gật đầu, trong lòng có cảm giác nhẹ bẫng.
Không thể không nói rằng năng lực của bà chủ vượt quá sức tưởng tượng.
Cảm giác nhìn lại chính bản thân vẫn hằn sâu trong ý thức cô ấy, như thể nó không ngừng gõ vào linh hồn vậy, khiến cô ấy không thể ngừng hồi tưởng như thể trải qua một lần nữa.
Nhiều lần nhớ lại khiến cảm giác ấm áp, thỏa mãn, an tâm tràn ngập toàn thân, tinh thần cũng vô thức trở nên phấn chấn đổi mới hoàn toàn.
Trịnh Tư Dao ôm hộp quà màu vàng đi ra khỏi phòng bổ túc. Tiểu Mỹ ngạc nhiên: "Sao kết thúc nhanh quá vậy?"
Trịnh Tư Dao gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thật ra thì thời gian bổ túc rất lâu nhưng tốc độ của dòng chảy thời gian khác với nơi này."
Vấn đề này ngày hôm trước sau khi trở về bọn họ đã thảo luận rồi.
Tiểu Mỹ: "Cảm giác thế nào?"
Trịnh Tư Dao vẫn còn hơi ngây ngô. Cảm giác lúc bổ túc quá tốt đẹp nhưng sau khi kết thúc cũng giống như đồng hồ điểm nửa đêm vậy. Nàng lọ lem mất đi ma pháp, nội tâm càng trống rỗng hơn cả trước khi bổ túc.
Tiểu Mỹ lại hỏi: "Có cái gì trong cái hộp này vậy?"
Cuối cùng Trịnh Tư Dao cũng có chút tinh thần: "Tôi cũng chưa mở ra xem."
Trịnh Tư Dao vừa nói vừa mở hộp quà ra, nhìn thấy món đồ bên trong, vẻ mặt trở nên ngơ ngác.
Tiểu Mỹ không hiểu được suy nghĩ phức tạp của cô ấy nên cúi đầu nhìn về phía cái hộp rồi khẽ nhíu mày: "Những thứ này làm sao vậy?"
Trịnh Tư Dao cầm một con gấu bông nhỏ màu nâu trong góc hộp lên rồi nhìn Tiểu Mỹ với vẻ khó hiểu: "Đây là những món quà tôi đã từng được nhận trong lúc bổ túc. Con gấu bông, cặp sách, khăn quàng, máy tính xách tay, đôi giày da này nữa... Tất cả đều là những món đồ tôi muốn được nhận vào tháng sinh nhật hằng năm. Tôi vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là một giấc mơ... Thế mà những thứ này... Lại có thể mang từ thế giới kia ra ngoài."
Trịnh Tư Dao cào tóc: "Bây giờ tôi cũng hơi không chắc chắn rốt cuộc bổ túc thời thơ ấu là thật hay giả nữa?"
Tiểu Mỹ không biết nội dung bổ túc cụ thể của Trịnh Tư Dao nên không hiểu lắm về nỗi khiếp sợ của cô ấy lúc này.
Nhưng quả thật là hứng thú của cô ấy đã một lần nữa bị gợi lên, không kịp chờ đợi nữa mà muốn tiến hành bổ túc thời thơ ấu ngay.
Vật thí nghiệm ở bên cạnh cũng tự lẩm bẩm: "Cái bổ túc thời thơ ấu này còn thú vị hơn mình nghĩ nữa. Hay mình cũng đăng ký nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận