Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 507: Niềm vui bất ngờ 2

Tiểu đội trưởng đội tuần tra cầm lên một viên ngọc trai từ trên bàn lên ngắm nghía kỹ lưỡng: “Đây là giao châu đấy, tỉ lệ cực kỳ tốt. Bà Chu này, chắc là bà nhìn lầm rồi, một cô gái dùng viên giao châu tốt như vậy sao có thể là một người ngốc được chứ? Nếu đã không sao thì chúng ta đi trước đây.”
Nói như thế nhưng Trương Thành vẫn hỏi thăm hướng mà Lộ Dao rời đi rồi dẫn một đội người và ngựa nhỏ chuẩn bị đến phố Tùng An xem thử.
Lộ Dao ăn xong thì đi bộ thẳng về cửa hàng nhà mình.
Trên đường cô gặp được rất nhiều thiếu niên đeo túi, đầu đội khăn vải, nghe nói là đang đi tới cuối phố Tùng An để đi học.
Thiếu niên mười một mười hai tuổi nhìn thấy chủ tiệm cũng rất ngạc nhiên, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, thấy cô đi vào cửa hiệu đã bỏ trống hồi lâu thì đứng lại nhìn một lúc lâu.
Lộ Dao đi vào trong tiệm, ngồi xuống bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ ngay.
Nửa tiếng sau, cô giao bản vẽ đã chỉnh sửa xong cho hệ thống: “Cứ trang trí như vậy đi, tên bảng hiệu cũng sửa lại một chút.”
Hệ thống quét bản vẽ xong, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, do dự vài giây cuối cùng cũng hỏi: “Tại sao lại muốn sửa như vậy? Không hợp với con phố này chút nào hết!”
Bản vẽ mới biến cách trang trí cổ kính ban đầu trở nên hiện đại thời thượng, dùng gạch men sứ màu đen bóng để dán tường, màu nền đổi thành màu vàng đen, còn lắp kính trong suốt để bên ngoài có thể nhìn rõ cảnh tượng ở bên trong tiệm.
Nằm ngay giữa những cửa hiệu cổ kính ở phố Tùng An, quá lạc loài.
Lộ Dao: “Điều tôi muốn là sự mới mẻ!”
Cô chỉ mới đi một đoạn ngắn ở con phố gần đó, mặt đường rộng lớn sạch sẽ, cửa hàng san sát nhau, phố xá sầm uất, còn có trường học, đây là một thành phố rất sầm uất.
Cửa hàng bắt đầu được bảo trì, Lộ Dao rời khỏi đó.
Bảng hiệu mới sẽ được treo lên vào ngày mai.
Dù đã mở bốn cửa hàng nhưng Lộ Dao vẫn rất mong chờ mỗi khi mở một cửa hàng mới.
Không biết là vào lần này, Tiểu A sẽ dùng thân phận gì để gặp cô đây.
Cô có cảm giác chắc chắn anh sẽ xuất hiện.
Tóc bạc mắt đỏ, ở thời đại này thì hẳn là rất bắt mắt.
Nghĩ như thế, cô lại càng thêm mong chờ.
Thời gian ở phố thương mại vẫn đang là đêm khuya, Lộ Dao lấy điện thoại gửi vài tin nhắn đi.
Tất cả đều hơi ngạc nhiên: “Cô đã nghĩ mình muốn mua cái gì chưa?”
Rạp chiếu phim của Lộ Dao là rạp chiếu phim tư nhân, khác hẳn với các rạp chiếu phim bình thường.
Giấy tờ hồ sơ và thủ tục đã có hệ thống lo liệu nên cô không cần quan tâm, cửa hàng kinh doanh như thế nào đều dựa hoàn toàn vào kế hoạch của chủ tiệm.
Các bộ phim mà rạp chiếu phim trình chiếu cần phải có bản quyền, có thể còn phải cắt bớt một vài đoạn ngắn hoặc lồng tiếng lại.
Cô đã đọc tài liệu thì thấy một vài bộ phim từ thời xa xưa hoặc mấy bộ có vốn đầu tư thấp thì chỉ cần mấy trăm nghìn đến mấy triệu là có thể mua được bản quyền.
Trước đây khi chưa biết bối cảnh của cửa hàng, cô đã sưu tầm vài chủ đề mà mình có hứng thú, chọn ra vài phương án dự phòng nên bây giờ đã có quyết định trong đầu.
Lộ Dao: “Hỏi giá trước đi.”
Hệ thống hơi bực bội: [Rốt cuộc là cô đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào vậy? Không nói với tôi cái gì hết.]
Lộ Dao: “Hồi Trung thu tôi bận quá. Nhưng tôi vẫn rất do dự, chi phí mở rạp chiếu phim quá lớn, trong túi lại không có tiền, đầu tư rất mạo hiểm.”
Hệ thống: [Vậy cuối cùng là cô đã hạ quyết tâm như thế nào vậy?]
Lộ Dao: “Không phải là có cậu ở đây sao? Cậu là hệ thống hiện thực hóa giấc mơ, mong muốn tôi có thể đạt được nguyện vọng. Nếu có vấn đề gì, chắc chắn là cậu sẽ giúp tôi, đúng không?”
Hệ thống: [Đương nhiên rồi. Trong phạm vi nhiệm vụ, tất cả đều dốc hết toàn lực để hỗ trợ chủ tiệm.]
Lộ Dao: “Cậu chính là sự tự tin của tôi.”
Hệ thống bỗng thấy hơi kỳ cục nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng.
Buổi sáng hôm sau Chu Tố đi làm, cô ấy cẩn thận đỗ chiếc xe máy điện bên cạnh chiếc Cadillac, sát với chiếc xe máy điện của bà chủ.
Bãi đậu xe này quá nhỏ, bình thường có khách đến thì không còn chỗ đậu nữa.
Tất cả khách hàng đều đi siêu xe, cô ấy phải đậu chiếc xe máy điện của mình gần với chiếc của bà chủ mới có cảm giác an tâm.
Khi Chu Tố bước tới, cô ấy nhìn thấy hai chú cháu Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm người đứng người ngồi, hình như đang quan sát cửa hàng Lông Xù.
Khi mới biết Cơ Chỉ Tâm không thể đi lại, Chu Tố rất ngạc nhiên, vì rõ ràng khi ở trong tiệm người này không khác gì ngường bình thường cả.
Nhưng khi đó cô ấy đã nhận việc, có muốn chạy cũng không kịp, hơn nữa còn cảm thấy tiếc nuối.
Có một số việc khi đã chấp nhận được rồi, dần dần cũng trở nên bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận