Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 535: Thiên Lý Hương 1

Cảnh đầu tiên của bộ phim "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" là ở ngay đầu đường. Dưới ánh nắng tươi sáng, trên đường người tới người đi nhộn nhịp, những gánh hàng rong rao hò mời chào, không khí cực kỳ thoải mái và náo nhiệt.
Dân chúng triều Đại Vũ nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy cứ như cảnh tượng sáng sớm ở thành Lương Kinh đã được dọn vào trong màn ảnh rồi vậy. Không phải như sự mở màn đầy rung động của "Thiên hạ đệ nhất", mở màn kiểu này khiến người ta cảm thấy thân thiết và thu hút hơn.
Sau một loạt cảnh quay dài, khung cảnh và máy quay dừng lại trước một quán cơm nhỏ.
Một cô gái trẻ tuổi có búi tóc hình nụ hoa dễ thương đang làm việc trước bếp lò. Trên người nàng mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, đeo tạp dề làm bếp, trên hai búi tóc có gắn hai sợi ruy băng cùng màu sắc với bộ váy.
Cô gái này tên là Dư Chưng Chưng, gần mười sáu tuổi, tự mình kinh doanh một quán cơm nhỏ trên con đường phồn hoa nhất Thịnh Kinh.
Hôm nay là ngày đầu tiên quán cơm khai trương.
Kinh Đô tấc đất tấc vàng nên quán cơm của nàng rất nhỏ.
Một cái nồi lớn gần như chiếm mất một nửa quán. Những viên hoành thánh nhỏ được nấu đến khi lớp vỏ biến thành nửa trong suốt, từng cái từng cái nổi lên từ dưới đáy nồi. Bên cạnh cái nồi lớn còn có một nồi khác đang hầm canh suông.
Dư Chưng Chưng cầm một cái tô sứ trắng lên múc canh suông đổ vào trong. Hành lá cắt nhỏ lẫn vào váng mỡ nổi lên, mùi thơm bay ra càng xa.
Ở bên cạnh có một vị khách gọi: "Bà chủ nhỏ ơi, hoành thánh nhà ngươi thơm quá."
Dư Chưng Chưng có một đôi mắt sáng ngời có thần, khoé miệng có hai cái lúm đồng tiền cực kỳ ngọt ngào: "Món này tên là Thiên Lý Hương, ngửi đã thơm rồi, ăn càng thơm hơn."
Dứt lời, nàng gác muỗng canh lớn lại rồi cầm cái gùi trúc nhỏ đặc chế lên múc hoành thánh. Động tác của nàng rất thành thạo, chưa đến một phút đã có tám bát hoành thánh cùng ra nồi rồi.
Dư Chưng Chưng cầm một bình sứ nhỏ từ dưới bếp lò ra, cẩn thận rắc lên trên hoành thánh một chút bột khiến bát canh vốn đã thơm nồng nay lại càng kích thích hơn.
Khách hàng đứng ngồi không yên, rối rít đứng dậy tự bưng bát ra ngồi xuống bên cạnh ăn.
Hoành thánh nhỏ mới ra lò, vỏ mỏng nhân nhiều, ở giữa còn có miến nữa. Hành lá màu xanh và váng mỡ nổi lên trên bát, thật sự là đủ hương đủ sắc.
Bất chấp nóng hổi, các vị khách cầm ngay muỗng lên múc nửa muỗng canh và một viên hoành thánh, hơi thổi qua cho bay bớt cái nóng rồi không kịp chờ đợi nữa mà nhét ngay vào miệng. Nóng đến nỗi phải hà hơi cũng không muốn nhổ ra. Bọn họ còn quay lại giơ ngón tay cái với Dư Chưng Chưng rồi chậc lưỡi khen ngợi: "Cực kỳ cực kỳ ngon luôn!"
Trong phòng chiếu phim, tiếng nuốt nước miếng thi nhau vang lên. Hình ảnh do màn hình truyền tải rất trực tiếp và chuẩn xác, không cần suy nghĩ nhiều, người xem chỉ cảm thấy bát hoành thánh trước mặt vị khách đang ăn kia là ngon nhất trên đời.
Đáng tiếc chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Người xem cúi đầu bốc một nắm bỏng ngô, vứt vào miệng nhai rôm rốp, cảm thấy hình như cũng không tệ lắm.
Trong màn hình, thực khách đều bị tay nghề của nữ đầu bếp nhỏ chinh phục. Bấy giờ, có ba thiếu niên ăn mặc sang trọng vừa cười đùa vừa tiến lại gần.
Bọn họ vừa mới phi ngựa ra ngoài thành chơi quay lại, muốn tìm một chỗ ăn uống nên đã men theo mùi hương mà tìm tới.
Thiếu niên mặc quần áo màu đỏ đi chính giữa chính là Sở Vương thế tử Cảnh Hạo, thường được người ta gọi là "Quỷ Kiến Sầu".
Dáng người hắn rất cao, khuôn mặt cũng cực kỳ anh tuấn nhưng tính khí lại dữ dằn nên trong Thịnh Kinh không ai dám chọc đến.
Không nói đến cái khác, cặp đôi "Thế tử quần là áo lượt x Đầu bếp nhỏ nghịch ngợm thông minh" này là Lộ Dao lựa chọn từ hơn chục tác phẩm cùng thể loại mới lựa ra được một cặp đôi có thiết lập như này đấy.
Hai diễn viên còn trẻ tuổi, kỹ năng diễn xuất tự nhiên, giá trị nhan sắc xứng đáng với thiết lập nhân vật, cốt truyện và nhân vật cũng xứng với ngoại hình của hai diễn viên, tổng thể có độ ăn khớp cao nên không có cảm giác chênh lệch rõ ràng trong quá trình xem phim.
Cảnh Hạo dẫn bạn bè tới quán cơm nhỏ của Dư Chưng Chưng, gọi ba bát hoành thánh Thiên Lý Hương sau đó còn thuận miệng trêu chọc nữ đầu bếp nhỏ.
Tính tình của Dư Chưng Chưng rất tốt nên không thèm để ý đến chút chọc ghẹo này. Nàng bưng hoành thánh tới rồi xoay người tiếp tục chào hỏi khách hàng.
Cảnh Hạo cảm thấy vô vị nên cúi đầu hít một hơi, sau đó hắn ngạc nhiên giật nảy mình.
Từ bé hắn đã lớn lên trong cẩm y ngọc thực, đã quen với những món sơn hào hải vị rồi. Bây giờ rất ít có món ăn nào có thể lọt được vào mắt hắn. Thế mà bây giờ hắn lại bị bát hoành thánh nhỏ bình thường này làm cho ngạc nhiên.
Không chỉ Cảnh Hạo mà hai người bạn đi theo hắn tới đây cũng bị mùi vị thơm ngon này cầm tù, húp sùm sụp như con heo nhỏ vậy.
Dư Chưng Chưng quay đầu lại thấy cảnh tượng này thì cúi đầu nhếch miệng lên cười, không khéo lại bị Cảnh Hạo phát hiện ra.
Cảnh thế tử cất giọng chất vấn: "Ngươi đang cười bọn ta à?"
Dư Chưng Chưng đè khoé miệng đang cong lên xuống rồi nghiêm túc trả lời: "Không phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận