Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 803: Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này? 3

Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này? 3
Lộ Dao bảo Tiểu Cơ bổ sung hàng, sẵn tiện đến Trung tâm bổ túc giúp đỡ.
Một mình Từ Hiểu Hiểu vừa lên hàng, vừa tiếp khách thì không xuể.
Lúc gần trưa, Lộ Dao tiếp vài vị khách muốn đến Trung tâm bổ túc, tất cả đều đăng ký nhập học, còn sắp xếp cả thời gian.
Cứ như vậy, Trung tâm bổ túc sẽ thiếu hụt giáo viên.
Lộ Dao lại bảo hệ thống dán thông báo tuyển dụng trước cửa.
Ăn xong bữa trưa Lộ Dao gọi Từ Hiểu Hiểu và Tiểu Cơ dặn dò rằng chiều nay hàng bán hết thì đóng cửa nghỉ ngơi, không cần tiếp tục bổ sung hàng nữa.
Sau đó cô lấy chìa khóa của mình ra, bắt đầu lớp bổ túc trẻ em cho Hồ Tiêu.
-
Sau khi ánh sáng lóe lên, Hồ Tiêu mở mắt ra, họ lại quay về hành lang âm u chật chội kia.
Nhưng Hồ Tiêu cảm thấy tầm nhìn không đúng lắm, mặt tường và lan can trở nên rất cao, tầm nhìn của mình lại trở nên thấp đi nhiều.
Quay đầu nhìn thấy một đôi chân dài, cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, mắt trợn tròn: “Lộ Dao, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Vừa dứt câu Hồ Tiêu lập tức che miệng mình lại.
Giọng nói của cậu cũng trở nên non nớt vang dội, cứ như một đứa bé vậy.
Hồ Tiêu nhận thức được mình đã trở nên bé lại, Lộ Dao đứng trước mặt cậu khác với Lộ Dao mà cậu quen biết trước đây.
Cô mặc một chiếc áo khoác dài, mang giày cao gót, mái tóc dài được búi lên, đeo một chiếc túi bằng da, tay còn lại thì kéo theo một chiếc vali.
Dáng vẻ này của bà chủ trong rất quen thuộc, chỉ là bên tai trái còn đeo thêm chiếc khuyên tai hình hoa sen bằng vàng, trông rất bắt mắt.
Lộ Dao đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Hồ Tiêu: “Cái gì mà Lộ Dao? Gọi mẹ đi!”
Hồ Tiêu ôm lấy đầu lùi về sau một bước đực mặt ra: “…”
Họ đang diễn vai kỳ lạ gì thế này?
Lộ Dao dắt theo Hồ Tiêu bước vào căn nhà ba lẻ sáu bên cạnh gia đình của cậu lúc nhỏ, thì ra người hàng xóm kia đã dọn đi rồi.
Căn chung cư này không lớn lắm, rộng chín mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng ngủ có cả nhà vệ sinh, còn có một phòng sách và nhà bếp không rộng lắm.
Hình tượng của Lộ Dao là một người mẹ ba mươi tuổi giỏi giang, dắt theo con trai Lộ Hồ Tiêu sáu tuổi vừa dọn đến thành phố Cây Quýt.
Vì Lộ Hồ Tiêu đã sáu tuổi nên sắp phải đi học rồi.
Hồ Tiêu ngồi trên sofa trong phòng khách, mặt đầy tuyệt vọng: “Đây chính là phương pháp bổ túc đặc biệt sao? Bảo tôi học lại tiểu học, trung học và đại học thêm lần nữa à?”
Lộ Dao gật đầu: “Có thể hiểu như vậy.”
Hồ Tiêu: “Mang theo những ký ức đó rồi trưởng thành thêm lần nữa thì có ý nghĩa gì chứ? Không phải cô nói đây không phải lỗi của tôi sao? Nhưng kết quả tôi vẫn phải đi thay đổi nó.”
Lộ Dao ngồi xuống đối diện Hồ Tiêu, lấy điện thoại ra, mở chế độ camera trước lên, đưa nó cho Hồ Tiêu: “Nói một cách chính xác thì cậu của bây giờ không phải là cậu mà là con của tôi, cho nên dáng vẻ của cậu cũng hơi khác so với trước đây.”
Lộ Hồ Tiêu hiện lên trên màn hình điện thoại đã không còn lại dáng vẻ của Hồ Tiêu lúc nhỏ nữa mà là một bé trai có năm phần giống Lộ Dao.
Nhân lúc Hồ Tiêu đang ngây người thì Lộ Dao tiếp tục nói: “Một buổi bổ túc bình thường vốn sẽ phong ấn trí nhớ của học sinh, sau đó do Alfred dẫn dắt. Nhưng tình hình của cậu hơi đặc biệt, cho nên chúng tôi cũng đã quyết định dùng cách bổ túc đặc biệt để giải quyết.”
Hồ Tiêu hoàn hồn lại: “Vậy Alfred đâu? Anh ấy không xuất hiện sao?”
Cậu đã không còn suy nghĩ nào khác nữa, nghĩ đến việc những học sinh bổ túc khác đều có thể gặp được Alfred, chỉ có cậu là phải đối mặt với bà chủ mỗi ngày thì buồn phiền.
Lộ Dao lắc đầu: “Đương nhiên sẽ xuất hiện rồi, anh ấy vẫn sẽ dẫn dắt cậu của lúc nhỏ. Chỉ là hoàn cảnh lần này đặc biệt, cậu hiểu rõ hơn ai hết là sẽ không ai cứu được Hồ Tiêu lúc nhỏ trừ bản thân cậu ra.”
Hồ Tiêu biến sắc.
Có đôi lúc bà chủ vừa thẳng thắn vừa tàn nhẫn.
Chỉ là một câu nói như thế khiến cậu không còn cách từ chối bất cứ sắp xếp nào của cô được nữa.
Đúng, cậu hiểu.
Trừ bản thân mình ra không còn ai cứu được cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận