Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 414: Nó! Phải! Đủ! Khả! Năng! 2

Những cửa hàng Lông Xù xuất hiện ở khu vực này cũng nghiễm nhiên bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài.
Đến lúc này hệ thống mới tiết lộ bầy cá tự kỷ ư đây được gọi là người chết đuối.
Vì sao người chết đuối lại đi vào biển rác?
Bên ngoài vùng biển này, thế giới nơi con người sinh sống trông như thế nào?
Tại sao vùng biển này lại có quá nhiều rác như vậy?
Người mà cá voi lưng gù gọi là “mẹ” là ai?
Có rất nhiều điều Lộ Dao muốn biết. Cho dù là kinh nghiệm hay trực giác cô đều cảm thấy rằng sau khi giải quyết những vấn đề này thì đã không còn cách xa với nhiệm vụ cuối cùng trong thế giới này.
-
Sau nhiều lần chỉnh sửa, đến chạng vạng tối Lộ Dao cũng giao bản vẽ cuối cùng cho hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng quét qua các loại chi tiết nâng cấp mà cô đánh dấu, giọng nói căng thẳng, rất không vui:【Cô thật quá đáng.】
Lộ Dao cúi đầu thu dọn đồ đạc, không thèm để ý đến lời lên án của nó: “Tôi rất mong đợi lần nâng cấp này, nhưng tôi cũng hiểu được nó có tính khiêu chiến. Có phải với cậu cũng rất khó khăn đúng không?”
Hệ thống nghẹn lời, không muốn mất mặt trước mặt chủ quán, kiên quyết nói:【... Khó khăn với cô, nhưng với tôi thì chỉ là chuyện vài phút mà thôi. Cô chỉ cần đợi là được!】
Lộ Dao cố gắng nhịn cười: “Được, vậy tôi mỏi mắt mong chờ.”
Năm phút sau, hệ thống ỉu xìu nói cho Lộ Dao biết, lần thăng cấp chi tiết này quá phức tạp, thời gian bảo trì sẽ tăng gấp đôi. Trong thời gian bảo trì cửa hàng Lông Xù vẫn đóng cửa.
Việc bảo trì sẽ bắt đầu vào ban đêm và kết thúc vào sáu giờ chiều ngày mai. Lúc đó đã đến giờ cửa hàng Lông Xù đóng cửa, không bằng đóng cửa một ngày.
Lộ Dao tìm Thanh Mỹ, bảo cô ấy ngày mai nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Thanh Mỹ hoảng sợ, tưởng rằng cửa hàng xảy ra chuyện gì.
Cô ấy cảm thấy rất thoải mái khi làm việc ở đây, được ăn uống, được cưng nựng những chú mèo cưng, không muốn trở lại biển làm “cá ma”. Khi biết việc đóng cửa là để cải tạo, mở rộng cửa hàng, lo lắng trong lòng mới từ từ buông xuống.
Chỉ cần đóng cửa một ngày là có thể lắp đặt hết các thiết bị. Thanh Mỹ khá tò mò về quá trình lắp đặt, cô ấy hỏi Lộ Dao nhưng không nhận được câu trả lời cụ thể nên trong lòng thầm nghĩ ngày mai sẽ đến xem.
-
Cửa hàng Lông Xù đã đóng cửa nhưng Lộ Dao cũng không nhàn rỗi.
Cửa hàng ngày càng nhiều, chuyện lặt vặt mỗi ngày cũng tăng lên, để tiết kiệm thời gian, cô đã nghỉ ở phòng nghỉ trong tiệm nail một thời gian dài.
Ngôi nhà cô thuê đã bỏ trống từ lâu, cũng không có thời gian để giải quyết.
Vào ngày nghỉ, cô gọi cho chủ nhà và từ chối gia hạn hợp đồng thuê.
Nhanh chóng hoàn tất thủ tục hủy hợp đồng thuê nhà, Lộ Dao gọi một chiếc xe chuyển nhà, đem toàn bộ hành lý và đồ đạc trong nhà thuê ra phố thương mại.
Khu nhà cho thuê khá cũ nhưng cơ sở vật chất và an ninh tốt, giá thuê rẻ, cô đã sống ở đây một khoảng thời gian khá lâu.
Khi thu dọn hành lý, cô tìm thấy rất nhiều đồ cũ, điều kỳ quặc nhất là có một cây đàn piano trong phòng.
Một chiếc đàn piano màu đen gần như vẫn còn mới được giấu dưới lớp vải phủ bụi, logo ở mặt sau của thân đàn cho thấy đây là một thương hiệu rất đắt tiền.
Lộ Dao hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về cây đàn này. Cũng không nhớ nổi mình đã mua một cây đàn piano như vậy khi nào.
Thanh niên phụ trách chuyển hàng thấy cô ngạc nhiên, liền xác nhận: “Cây đàn này là của cô à?”
Lộ Dao cũng bối rối. Khi cô chuyển đến, trong nhà không còn đồ đạc nào khác, ngoại trừ mấy bộ tủ gỗ cũ kỹ và một chiếc giường ván.
Nhưng cô thực sự không thể nhớ mình đã mua đàn piano này khi nào. Vì vậy Lộ Dao định gọi điện cho chủ nhà để hỏi.
Hệ thống lặng lẽ hiện lên: “Hệ thống có một lưu một tập dữ liệu. Chiếc đàn piano đúng là tài sản của chủ quán.”
Lộ Dao nghe xong, vẫn quyết định gọi điện cho chủ nhà để hỏi.
Cuối cùng sau khi xác nhận rằng cây đàn piano thực sự là của Lộ Dao. Cô để cho thanh niên chuyển hàng mang cây đàn piano xuống và gửi ở phố thương mại trước.
Lộ Dao bỏ ra nửa ngày để thu dọn, thực sự có quá nhiều đồ, cô cũng không cần nhiều như vậy.
Cô đóng gói ba thùng truyện tranh và tiểu thuyết rồi đưa cho Harold và Ti Kim, cùng một số tài liệu vẽ móng và sơn móng ở nhà, rồi chuyển chúng đến tiệm nail.
Bạn cần đăng nhập để bình luận