Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 520: Chính thức khai trương 2

Mấy người Cẩu Tử ở trước cửa giẫm chân phủi áo, làm một lúc lâu sau mới rón ra rón rén bước vào rạp chiếu phim.
Một vài nhóc ăn mày đã bị choáng váng bởi cách trang trí bên trong này.
Nhìn qua lớp kính trong suốt đúng là khác hoàn toàn với việc thực sự bước vào bên trong.
Ở đây vừa sáng sủa vừa sạch sẽ, không có bày kệ gỗ, nhưng so với Kim Ngọc Phường bên cạnh Xuân Hi Lâu lại sáng sủa và lộng lẫy hơn.
Cẩu Tử trả lại hộp giấy còn sót lại sau khi đã phát hết đồ cho Lộ Dao: "Bọn ta đã đi hơn chục con phố, người ở chợ Đông đều biết rạp chiếu phim ngày mai sẽ khai trương. Nhưng sau khi đồ được phát hết, ba con phố cuối cùng chỉ hét miệng. Bọn ta đã dạo quanh thêm ba vòng nữa trên ba con phố đó, mấy hộ gia đình ở đó chắc có lẽ đều nghe thấy hết rồi.”
Bình thường những người đó luôn ghét bỏ bọn họ bẩn thỉu, còn cách rất xa đã đuổi bọn họ đi rồi.
Tiếng thơm của bỏng ngô thu hút quá, lại nghe nói có thể lấy mà không cần trả tiền, rất nhiều người đã chủ động tìm đến bọn họ.
Về sau không đủ, Cẩu Tử nói với mấy nhóc ăn mày rằng tặng hết mấy cái hộp mà Lộ Dao cho chúng nó đi.
Thật ra Cẩu Tử đã tính toán cả rồi. Nếu không chiếc hộp đồ nhỏ xíu đó sẽ không thể giữ được lâu đến thế.
Lộ Dao lấy một túi gấm từ trong túi áo ra, đưa tới: "Đây là thù lao. Trên người tôi cũng không còn tiền dư, chỉ có thể đưa cho cậu thứ này. Nếu cậu thấy không tiện thì tôi sẽ nhờ nhân viên của rạp đi với cậu đến cửa hàng cầm đồ gần đó để đổi sang tiền bạc.”
Rạp chiếu phim vẫn chưa khai trương, đúng là cô không có đồng triều Đại Vũ nào trong túi.
Những tiền xu trong túi cô hôm nay đều được lấy từ việc bán bỏng ngô và Coca Cola hôm nay, cũng chỉ có vài văn tiền.
Cẩu Tử cầm lấy túi gấm mở ra xem, một hạt giao châu to bằng ngón tay cái, tròn sáng, phẩm chất tuyệt hảo.
Cậu bé lắc đầu nói: "Không cần làm phiền bà chủ, bọn ta có chỗ đổi tiền."
Cẩu Tử cẩn thận nhét túi gấm vào trong quần áo. Lúc cậu bé xoay người chuẩn bị dẫn đám nhóc ăn mày đi thì màn hình phía sau đột nhiên xuất hiện quảng cáo, khác hẳn với trailer của "Thiên Hạ Đệ Nhất".
Cậu bé không khỏi quay đầu lại, bên trong đó là hình ảnh một người phụ nữ giống hệt với bà chủ trong đang nói chuyện tuyển người.
Cẩu Tử không nhúc nhích, chăm chú lắng nghe người phụ nữ nói hết, rồi từ từ cúi đầu, liếc nhìn đám nhóc ăn mày, xoay người đi lại bên quầy, lấy túi gấm khi nãy từ trong áo ra: "Bà chủ ơi, ta muốn dùng hạt giao châu này đổi lấy một phần công việc ở đây, bà chủ thấy có được không?"
Khi nói chuyện, cậu bé không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Lộ Dao, sợ rằng sẽ nhìn ra sự giễu cợt từ đôi mắt trong veo mà lãnh đạm kia.
Bọn chúng là ăn xin, từ khi họ có ký ức là đã ăn xin khắp các ngõ ngách ở Lương Kinh, chịu đủ loại trợn mắt và những cái nhìn ghét bỏ.
Thực ra, đã lâu rồi bọn họ không còn cảm giác gì với ánh mắt và biểu cảm đó nữa. Không có gì quan trọng hơn việc sống sót.
Nhưng người này thì khác, có lẽ vì thái độ của cô đối với bọn họ quá đỗi bình thường và tự nhiên nên trong lòng Cẩu Tử vô cùng bài xích việc nhìn thấy thấy ánh nhìn đó từ đôi mắt kia.
Vừa rồi cậu bé cẩn thận lắng nghe người trên màn hình nói, trong đầu chợt lóe lên quyết định này.
Những cửa hàng khác không ai sẵn lòng nhận ăn xin làm nhân viên cửa hàng, người này sẽ khác chứ?
Cẩu Tử ôm lấy hy vọng rằng ngộ nhỡ…
Nếu cậu bé có thể làm việc ở đây, kiếm được tiền nuôi đám nhóc, vậy thì sẽ có thể giảm bớt gánh nặng cho ông nội rồi.
Về lý do tại sao lại dùng hạt giao châu để đổi, một hạt giao châu thực sự có thể cải thiện cuộc sống của bọn họ trong một khoảng thời gian.
Nhưng sau khi ăn tiêu hết tiền, bọn họ vẫn là những kẻ ăn mày trên đường.
Nếu có cơ hội thay đổi thân phận một kẻ ăn mày, Cẩu Tử cảm thấy chính là lúc này.
Phía trước không một tiếng động, sự nhiệt huyết trong tim của của Cẩu Tử dần nguôi đi, hai vai khẽ run, túi gấm trong tay bị bóp thành một cục.
Cậu bé âm thầm thở dài một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn làm ra vẻ bình thường, thu tay về lấm liếm cho qua chủ đề này.
Lộ Dao đang xem xét Cẩu Tử.
Trước khi nhờ những đứa trẻ ăn xin này làm việc, thật ra cô đã quan sát trước rồi.
Những đứa trẻ này đều không lớn lắm, chúng thường ăn xin ở gần đó và khá thông minh lanh lợi.
Mưu sinh không dễ dàng.
Cô có lòng trắc ẩn, chỉ là cứ tuyển vào cửa hàng như thế này, cái khác thì không lo, chỉ lo vài tật xấu nhỏ không sạch sẽ.
Lộ Dao suy nghĩ một chút, lại thấy cậu bé trông như sắp khóc nên cô cất giọng hỏi: "Cậu muốn xin vào vị trí nào? Bán đồ hay dọn dẹp?"
Thôi kệ.
Nếu có tật xấu thì sửa, nếu mà không được nữa thì thả đi thôi.
Mở bốn cửa hàng, loại sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, không nhất thiết phải bó tay buộc chân trong việc tuyển dụng nhân viên cửa hàng.
Lộ Dao ngẫm lại, xét từ thân phận nhóc ăn mày, Cẩu Tử nhìn như mới hơn mười tuổi, tính tình thì quả quyết, là hạt giống tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận