Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 220: Tôi có thể “ôm” em không? 3

Edward khép hờ mắt, nhìn chằm chằm vào những bức vẽ trên ngón áp út và ngón trỏ của hai bàn tay trái phải, một sự dịu dàng nhàn nhạt hiện lên trong mắt anh ấy.
Anh ấy thích nhất hai bức tranh này, bố cục, màu sắc và phong cách anh ấy đều rất rất thích, chúng vừa vặn với thiết kế của Tiểu Minh, lại không hề ngoài ý muốn mà trở thành linh hồn của cả bộ móng.
Nhưng bởi vì do Nhân tộc vẽ nên anh ấy quyết định chỉ âm thần thưởng thức vẻ đẹp chứ không muốn nói ra.
Tuyệt nhất ở chỗ bằng sự hỗ trợ của ma pháp trận, cho dù anh ấy có thu móng tay về thì nét vẽ trên mặt móng tay cũng chỉ bị rút gọn lại một chút, hoàn toàn không bị tổn hại, cũng không cần không lo bị trầy xước khi chiến đấu. Edward âm thầm thưởng thức một lúc, càng nhìn lại càng cảm thấy vừa ý.
Hối Hối ghé qua, e dè cẩn thận kéo áo anh ấy: “Chít chít.”
Edward cúi xuống ôm Hối Hối: “Có chuyện gì sao?”
Cuộc sống bên ngoài trong suốt quãng thời gian qua, Hối Hối đều kể hết cho Edward, kể cả việc cô đơn giữa cuộc sống hoang dã, được bà chủ cứu giúp khi gặp phải nguy hiểm, sau đó trở thành nhân viên của cửa tiệm, học cách tiếp khách cũng như cách làm móng tay.
Hối Hối: “Chít chít!”
Thằng bé đang nghĩ đến việc tiếp tục đi học, sau này muốn trở thành một nghệ nhân làm móng.
Sau khi Edward nghe xong đã im lặng hồi lâu, cảm giác mất đi rồi tìm lại được vẫn chưa nguôi ngoai, giờ đây khi thằng bé lớn lên cảm giác lo lắng khi phải xa nhau lại lảng vảng xung quanh anh.
Anh ấy là ma cà rồng đầu tiên trên thế giới này, cũng có thể sẽ là ma cà rồng cuối cùng.
Tổ tiên ma cà rồng năm xưa cũng rất nhiệt huyết, tiền đồ rộng mở, họ hàng người thân phân bố khắp đại lục Alexandria.
Nhưng Nhân tộc rất kỳ quái, khi không có sức mạnh thì cố gắng giữ sự hòa hợp và nỗ lực tìm đường sống.
Một khi đã có sức mạnh lại như ác quỷ xuất thế, bắt đầu giết Nhân tộc trên diện rộng, thậm chí nhiều lúc không giết chỉ vì đồ ăn.
Sau khi họ không thể có được cảm giác ưu việt hơn so với loài người, những người thân thích bắt đầu đuổi giết chính đồng loại của họ.
Trong các câu chuyện của loài người, ma cà rồng nguyên thủy luôn được mô tả là ác độc và đáng sợ.
Mà chẳng ai biết rằng, bởi vì thân thích Nhân tộc tương tàn lẫn nhau, thủy tổ đã ngủ yên hai ngàn năm.
Khi Edward tỉnh lại lần nữa, người thân của anh ấy gần như toàn bộ đã bị hiệp sĩ Thánh Điện thanh trừng.
Thay vì tìm kiếm những thân thích ít ỏi may mắn sống sót, anh ấy tìm một nơi sạch sẽ để tịnh dưỡng và nuôi một đám ma vật nhỏ thấp kém, sống qua ngày.
Lần xuất hiện theo Ambrose này, thật sự cũng là một chuyện ngoài ý muốn.
Anh ấy chỉ hơi tò mò về việc người hàng xóm Ambrose đã ở hai trăm năm của mình sắp chuyển đi, liều lĩnh chạy ra ngoài, còn đi một vòng dưới ánh nắng, không ngờ lại tìm lại được Tiểu Minh.
Tiểu Minh chính là bé ma vật mà anh ấy thích nhất.
Nhưng giờ bé ma vật này lại nói nó muốn ở lại thị trấn nhỏ bé này, ở lại cửa hàng nhỏ bé này.
Trái tim của Edward lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, giống như cơn đau của hai ngàn năm trước.
Không cần biết là những người thân hay là bé ma vật, tất cả đều muốn tìm một lý do để rời đi.
Edward khoanh tay trước ngực nhìn về phía Lộ Dao, trong con người xanh biếc lóe lên một tia giảo hoạt, giọng nói mang chút quyến rũ: “Tôi có thể “ôm” em, em có muốn trở thành thân thích của tôi không?”
Hai ngàn năm sau, thuỷ tổ quyết định sẽ ôm một Nhân tộc lần nữa.
Không cần biết kết quả tốt hay xấu, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm cho quyết định này đến cùng.
Eugenia ngồi kế bên khi nghe đến câu này cũng không thể che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt.
Lúc này cô ấy vẫn chưa chú ý đến, trong cả cái cửa tiệm này, cô là Nhân tộc bình thường duy nhất.
Harold tức đến nỗi đứng phắt dậy, đẩy Edward ra, chắn trước mặt Lộ Dao, ánh mắt âm u: “Anh đang nói cái quỷ gì thế? Lộ Dao không thèm biến thành ma cà rồng đâu, tránh xa cô ấy chút đi.”
Clarissa lặng lẽ lấy ra cái liềm màu đỏ, ngoại trừ Eugenia không biết chuyện gì đang xảy ra, những nhân viên khác đều âm thầm tiến vào trạng thái cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận