Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 150: Đầu ngón tay có vườn hoa hồng 4

Nghe nói Lộ Dao muốn tìm Thứ Tinh Thảo và Địa Hắc Liên, Lê Tu hết sức nhiệt tình, chuẩn bị dẫn cô đi hái hai loại thảo dược này trước.
Lộ Dao về tiệm nail nói phải lên núi hái thuốc, dặn Harold và Ti Kim trông tiệm, có khách đến thì hẹn lại, xế chiều cô sẽ về.
Lê Tu thường xuyên vào rừng hái thuốc, vô cùng quen thuộc với địa thế khu lân cận và phân bổ thảo dược.
Cô ấy nói với Lộ Dao, Thứ Tinh Thảo và Địa Hắc Liên đều là thực vật mọc ở gần đầm lầy, lúc hái phải cẩn thận, sơ sẩy một cái là có thể lọt vào hố bùn ngay.
Lộ Dao ghi nhớ lời của Lê Tu, đi cạnh cô ấy, nhắm mắt theo đuôi.
Vào rừng không lâu, Lê Tu gặp một vùng Huyễn Thảo sinh trưởng bát ngát, không thể không dừng lại hái.
Loại thực vật như Huyễn Thảo này biết chạy, buổi sáng còn mọc bên nước, buổi chiều có thể chạy đến dưới bóng râm, như ảo mộng vậy, tên của nó cũng y hệt.
Gặp được Huyễn Thảo, tốt nhất là tiến hành hái ngay, nếu không thì nó sẽ bỏ chạy.
Lê Tu ngại ngùng nói: “Huyễn Thảo là thảo dược hiếm có gồm những thành phần dược phẩm nâng cao chất lượng giấc ngủ, có thể gặp nhưng không thể cầu, tôi phải hái đám cỏ này về. Buổi tối mới có thể dẫn cô đi bên đầm lầy, thật sự xin lỗi.”
Lộ Dao ngồi xổm xuống giúp đỡ: “Không sao, không cần để ý. Hai người nhanh hơn, tôi đến bên này, chị đi bên kia, hái xong thì tập hợp ở đây.”
Lê Tu cảm kích nhìn cô một cái, ngồi xổm xuống bắt đầu hì hục cắt cỏ.
Đám cỏ gần như trải nửa sườn núi, Lộ Dao mang lưỡi hái nhỏ theo, vùi đầu cắt thảo dược, gom thành một bó quăng vào trong kho hàng, bất tri bất giác đã đi rất xa rồi.
Chờ khi cô đứng dậy muốn nghỉ ngơi, ngẩng đầu trông thấy một vật bé nhỏ kỳ lạ, treo trên thân cây không xa trước mắt.
Lộ Dao dụi mắt, thầm nói đó là thật sao?
Hình như thứ đối diện kia cũng phát hiện ra cô, vùng vẫy kịch liệt trong chiếc lưới, phát ra tiếng kêu “chít chít” đáng yêu với cô.
Hệ thống: [... Chắc nó đang kêu cứu.]
Lộ Dao chống nạnh, hơi hổn hển: “Cơ thể nó chắc là thể lưu, còn có thể biến hình tùy ý, sao lại rơi vào cái lưới đó? Đừng nói là bẫy đấy nhé?”
Hệ thống khảo xét một lát, trả lời: [Đó không phải bẫy của con người, là lưới bắt mồi do nhện Bạch Linh giăng, chuyên dùng để bắt Ma vật. Tuy gọi nó là Ma vật, thật ra quá yếu rồi, cả giá trị bị ăn thịt cũng không có. Có thể nhện Bạch Linh thấy vồ được nó không thể ăn còn lãng phí một tấm lưới, cố tình để nó ở lại đây.]
Lộ Dao: “...”
Hệ thống: [Bà chủ muốn cứu nó không?]
Vật nhỏ trong lưới như nghe hiểu, hai hàng nước mắt trào dâng, đáng thương nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao: “Sẽ không có nguy hiểm chứ?”
Hệ thống: [Slime là một sinh vật yếu ớt nhất trên vùng đất đại lục này, cứu nó không có lợi ích gì, không cứu cũng sẽ không có hại.]
“... Vậy vẫn cứu đi, trông đáng yêu như vậy.” Lộ Dao nói xong tiến lên phía trước, một tay đỡ lấy phần đáy lưới trắng của nhện, giơ lưỡi hái lên nhẹ nhàng rạch đứt lưới nhện.
Cơ thể của Slime mềm mại trơn trượt, quả thật y hệt thạch rau câu vậy, Lộ Dao không nhịn được xoa nắn chút rồi mới thả nó xuống: “Sau này cẩn thận chút nhé, đừng để bị bắt nữa.”
Bé Slime màu xanh lam trong suốt mềm oặt trên đất, giống như một vũng nước trong veo, phát ra tiếng trả lời “chít chít”.
Lộ Dao nghe thấy Lê Tu đang gọi cô, quăng lưỡi hái đi về, không chú ý đến bé Slime sau lưng cũng đi theo cô.
Lê Tu hái đầy một sọt Huyễn Thảo, những Huyễn Thảo chưa hái xong còn lại đều chạy đi rồi.
Huyễn Thảo đầy sọt, không thể hái thêm thảo dược khác nữa, cô ấy chuẩn bị dẫn Lộ Dao đến bên đầm lầy hái chút Thứ Tinh Thảo và Địa Hắc Liên là có thể về nhà rồi.
Hai người đi đến bên đầm lầy, Lê Tu tìm một vòng quanh đầm, chỉ tìm thấy một đống Thứ Tinh Thảo, không thấy Địa Hắc Liên.
Lộ Dao hái hết một đám Thứ Tinh Thảo nhỏ, cũng bắt đầu tìm quanh đầm lầy, từ đầu đến cuối đều không phát hiện vết tích của nó.
Lê Tu: “Mùi của Địa Hắc Liên rất thơm, dễ thu hút Ma vật, đám này chắc bị ăn hết rồi.”
Sắc trời dần tối lại, trong rừng sẽ không an toàn, Lộ Dao định từ bỏ.
Lê Tu bỗng chỉ về hướng giữa đầm lầy: “Lộ Dao, có Địa Hắc Liên bơi qua đây kìa!”
Lộ Dao xoay đầu nhìn, trên đầm lầy quả thật là một Địa Hắc Liên đang trôi bồng bềnh, như có ý thức di chuyển về phía họ.
Lê Tu vội túm lấy tay của Lộ Dao, giọng nói run rẩy: “Có thể là Ma vật, làm sao đây?”
“...”
Đương nhiên là chạy rồi!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận