Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 591: Canh bốn

Mộ Thủy Thành, Lăng Tiêu Các.
Cách hai tuần nữa, cuối cùng Điệp Thất cũng nhận được tin tức từ Lương Kinh truyền về, xoay người bước nhanh về phía Các chủ.
Các chủ Lăng Tiêu Các ngồi sau thư án, Kim Lục và Uyển Vũ từ Giang Nam trở về, đang báo cáo tình huống nhiệm vụ.
Điệp Thất vén rèm che lên, khom lưng trình thư lên: "Các chủ, Khốc Bát truyền tin tức về.”
Kim Lục đang báo cáo nội dung quan trọng, đang bảo cáo dở chừng thì bị gián đoạn, cau mày mắng: "Có chuyện gì vậy, không thể chờ ta nói xong rồi nói tiếp sao? Ngươi có hiểu cái gì gọi là đến trước đến sau không?”
Điệp Thất ngẩng đầu, trong mắt lóe ra hào quang, thậm chí không so đo sự thô lỗ của Kim Lục nói: "Lần này tin tức Khốc Bát truyền về vô cùng đặc biệt."
Kim Lục bất mãn: "Tin tức là tin tức, có chỗ nào là đặc biệt?”
Uyển Vũ đã quen với tính tình nóng nảy của đối phương, tiến lên một bước, ngăn cản Kim Lục, trong mắt có hơi ngạc nhiên: "Tin tức gì mà có thể khiến Thất Thất kích động như vậy?”
Các chủ ý bảo Điệp Thất mở thư, ý này là muốn để cho mấy người xem.
Điệp Thất thật ra cũng đã mở ra, lại mở ra lần nữa, vẫn kích động không thôi.
Dưới lớp da bò dày, còn bọc ba lớp giấy dầu không thấm nước, vén ra từng lớp giấy dầu, mới là phong bì chứa đựng tin tức.
Với tính cách liều lĩnh của Khốc Bát, có thể bao bọc thư rất cẩn thận cũng đủ thấy được tin tức này quý giá đến mức nào.
Ở đây ngoại trừ Điệp Thất, sắc mặt ba người còn lại không thay đổi, vẻ mặt lại có thêm hai phần nghiêm túc, yên lặng chờ mở tình báo quý giá này.
Điệp Thất mở phong thư ra, lấy ra một chồng giấy tờ, đưa tới trước mặt Các chủ, Kim Lục và Uyển Vũ theo bản năng tiến lại gần.
Các chủ tiếp nhận mảnh giấy, rũ mắt nhìn lại, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh dị: "Đây là?”
Uyển Vũ đập bàn, kinh hãi nói: "Đây không phải là tên nhóc Khốc Bát sao?”
Kim Lục còn chưa nhận ra, không khỏi tiến lại gần hơn, mi tâm nhíu chặt: "Thật sự là Khốc Bát? Ai cắt tóc hắn vậy, hơn nữa sao lại còn chật vật như vậy?”
Tin tức Khốc Bát đưa về chỉ có một trang giấy, đi kèm với bức thư còn có năm, sáu tấm ảnh.
"Sao còn không chỉ có một tấm, cái người phụ nữ đang tựa vào hắn là người nào?" Kim Lục nhìn thoáng qua liền quay đầu, vành tai đỏ lên, giọng điệu tức giận: "Tại sao lại không mặc quần áo cho tử tế vào? Thật sự là không biết xấu hổ!”
Uyển Vũ suy đoán: "Người phụ nữ này ăn mặc đơn bạc, tóc tai bù xù, có phải là người yêu của Khốc Bát hay không?”
Kim Lục nắm tay, bất mãn nói: "Thật sự là có mắt như mù, sao lại coi trọng con khỉ này?”
Điệp Thất đã quen với việc đám người này không nhìn trọng điểm, không nhịn được mà nhắc nhở: "Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy kỳ lạ, vì sao mảnh giấy nhỏ này có thể hình dung lại bộ dạng giống y như đúc với Khốc Bát?"
Các chủ nhìn kỹ ảnh chụp: "Trong thư hắn có giải thích không?”
Điệp Thất gật đầu, đưa tờ giấy ra: "Trong thư hắn nói mảnh giấy nhỏ này được gọi là ảnh chụp. Cô gái trong tấm ảnh chính là cô gái thần bí mà khách hàng yêu cầu điều tra, tên cửa hàng là rạp chiếu phim hơn nữa trên người bà chủ này có rất nhiều điểm nghi ngờ, không thể trở về trong thời gian này được.”
Đây chỉ là khái quát, trong thư Khốc Bát nói rất nhiều điều kỳ diệu trong rạp chiếu phim, để chứng minh những gì hắn nói không sai, mới cố ý gửi ảnh về.
Kim Lục cầm lấy ảnh Khốc Bát, tâm tư dao động: "Ta thấy là do người này muốn ở lại Lương Kinh chơi chứ không phải là không muốn trở về, để ta đi bắt hắn quay về.”
Uyển Vũ yên lặng liếc Kim Lục một cái: "Từ trước đến nay ngươi và Khốc Bát không hợp nhau, làm sao hắn có thể trở về cùng với ngươi? Hơn nữa ngươi vừa mới từ Giang Nam trở về, hôm qua trên đường ngươi còn nói lần này quá mệt mỏi, trở lại các trung ít nhất phải nghỉ ngơi ba tháng mới có thể hồi phục lại. Nếu như chắc chắn phải có người đi Lương Kinh một chuyến, vẫn nên để ta đi.”
Điệp Thất cúi đầu, ở nơi mọi người không nhìn thấy trợn trắng mắt, lại rút ra một phong thư từ trong tay áo: "Tiêu Cửu cũng đưa tin tức về. Hắn ta nói rằng nhiệm vụ trước đó đã được hoàn thành, nhưng hắn ta đã bị thương trong nhiệm vụ. Chân bị thương nặng, không thể nhúc nhích, phải nằm dưỡng ba, năm tháng mới có thể trở về.”
Các chủ cầm lấy phong thư xem, tâm trạng trầm xuống: "Tâm tư Cửu nhi từ trước đến nay nặng nề, cũng không biết oán giận mệt mỏi, khó có được một lần chủ động tiết lộ thương tình, làm sao có thể để hắn ta ở bên ngoài một mình?”
Điệp Thất: "Các chủ nói rất đúng, Điệp Thất nguyện ý xuất giá một chuyến, đón Tiêu Cửu trở về.”
Các chủ im lặng một lát, khẽ gật đầu: "Được. Tiểu Thất cần phải ra ngoài, trong Các không có người, tạm thời sẽ do Tiểu Lục, Tiểu Vũ quán xuyến các công việc, thuận tiện tĩnh dưỡng thân thể."
Kim Lục và Uyển Vũ: "..."
Điệp Thất đi ra từ chủ các, nhanh chóng trở về chỗ ở thu dọn quần áo, sau đó cưỡi ngựa chạy như bay rời khỏi Mộ Thủy thành.
Lương Kinh, phố Tùng An.
Khốc Bát nghẹn trước mặt Diệp Tiêu, gắt gao nhìn chằm chằm kính râm của hắn: "Sao ngươi lại có thứ này?”
Diệp Tiêu lời ít mà ý nhiều: "Lộ Dao mang tới.”
Khốc Bát hít hơi thật sau: "Ta là đang hỏi, vì sao bà chủ lại tặng thứ này cho ngươi?”
Hồng Ngọc nhận được kính do bà chủ tặng là vì mắt nàng còn có thể chữa, đeo đồ vật đó tầm nhìn sẽ trở nên rõ ràng.
Nhưng mắt của Tiêu Cửu đã hỏng từ nhỏ, cho dù đeo kính cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Khốc Bát còn cảm thấy từ khi Diệp Tiêu có cặp kính này, cũng có chút kiêu ngạo.
Tuy rằng không rõ ràng lắm, có thể người khác cũng không phát hiện, chỉ có người lớn lên cùng nhau từ nhỏ là Khốc Bát mới cảm giác được. Toàn thân của tên Tiêu Cửu này đều rất thối.
Diệp Tiêu: "..."
Lộ Dao đi ra từ phòng nghỉ, không biết Khốc Bát vì kính râm mà lại đang "bắt nạt" Diệp Tiêu, vui vẻ vẫy tay với hai người: "Dự báo sắp tới sẽ có phim mới, không giống hồi trước, mau tới xem.”
Khốc Bát quay đầu, hình ảnh xuất hiện trên màn hình quảng cáo khiến sống lưng hắn lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận