Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 842: Không nhịn được muốn bắt cóc cô đi 3

Không nhịn được muốn bắt cóc cô đi 3
Khoang dinh dưỡng hình trụ tròn ước chừng cao khoảng hai mét rưỡi, trong khoang lấp đầy dịch thể không biết tên, phần chóp lắp mặt nạ thở nối ba đường ống.
Tất cả khoang dinh dưỡng trước mắt Lộ Dao đều trống, đi mười mấy bước thì trông thấy có người bị đặt vào khoang dinh dưỡng, trần như nhộng, mắt nhắm chặt, trên miệng đeo mặt nạ thở.
Lộ Dao không kìm được dừng chân lại, cảnh tượng y như tiểu thuyết viễn tưởng, sự kích động khi xem cách màn hình khác xa với tận mắt chứng kiến, khoảnh khắc này Lộ Dao cảm nhận được một cảm giác không hợp lý của giới hạn siêu việt nào đó.
Cô nhíu chặt mày: “Số 365 chính là ở trong khoang dinh dưỡng trong tình trạng thế này?”
Số 52 lắc đầu: “Đây đều là thiết bị cũ mười mấy năm trước rồi, kỹ thuật giờ tân tiến hơn rất nhiều. Nhưng gần như cũng là thế này.”
Cửa phòng bỗng chầm chậm mở ra, ba bốn người mặc áo choàng trắng tiến vào, đi thẳng đến trước khoang dinh dưỡng mà Lộ Dao và số 52 đã xem.
Nhân lúc cửa chưa khép lại, số 52 kéo cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Trông có vẻ đây chắc là lúc tôi ba tuổi. Lúc ấy tôi cảm thấy chắc họ vẫn ở trong viện nghiên cứu, nhưng ở đâu thì không tìm thấy.” Số 52 chạy một đường, quay đầu nói với Lộ Dao.
Lúc nãy đã chứng minh họ thật sự không bị phát hiện, số 52 trở nên cực kỳ to gan.
Cha mẹ của cậu ấy đều là vật thí nghiệm, hai người biết nhau trong viện nghiên cứu, quen nhau, sau này cũng sinh số 52 trong viện nghiên cứu.
Nhưng khi số 52 tự có ý thức thì chưa từng gặp cha mẹ, cậu ấy tìm mãi, nhưng không tìm thấy họ đâu cả.
Giờ đây dùng tư duy của người trưởng thành xem xét, cha mẹ cậu ấy dưới tình hình như thế vậy mà có thể sinh cậu ấy ra, vô cùng kỳ diệu.
Mà cậu ấy được một đôi vật thí nghiệm sinh ra, lại trở thành vật thí nghiệm.
Cả cuộc đời toàn là sự chế giễu.
Rốt cuộc họ ôm tâm tình gì khi sinh ra cậu ấy?
Số 52 muốn tìm họ, muốn hỏi tận mặt.
Hai người tìm trên dưới viện nghiên cứu một phen, từ tầng hầm dưới đất lên lầu sáu, chẳng thu hoạch được gì.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Lộ Dao kéo số 52 lại: “Ma pháp trong suốt sắp mất tác dụng rồi. Hơn nữa cũng đã đến thời hạn, chúng ta về trước.”
Lộ Dao và số 52 quay về đến phòng bổ túc, hai người Bạch Di và Tạ Mạc Lâm đang uống cà phê, ung dung thong thả ăn bánh uống trà trưa.
Từ khi khởi động cỗ máy thời gian đến khi quay lại, thật ra chỉ qua ba phút.
Chuyến du hành này lại mệt hơn dự tính, thật sự hai người đã chạy khắp cả viện nghiên cứu rất nhiều lần.
Số 52 nhìn yếu ớt gầy gò, thể lực và sinh lực vẫn không tồi.
Trái lại là Lộ Dao, chuyến này về mệt sắp chết.
Bạch Di rót cho bà chủ tách trà: “Thế nào?”
Lộ Dao nhìn số 52 một cái, lắc đầu: “Không tìm thấy.”
Lộ Dao lại xoay đầu nhìn số 52: “Có lẽ họ vốn không ở đó, nơi chúng ta có thể đến chỉ là hồi ức của cậu.”
Chuyến này không đạt được mục đích, số 52 lại chẳng chút thất vọng, ánh mắt nhìn bà chủ sáng đến kinh người: “Tôi đã hiểu nguyên lý năng lực của cô rồi, chỉ cần có xương của người tương ứng thì có thể nhìn thấy tất cả trải nghiệm cuộc đời người đó. Trong hồi ức của tôi không có họ, nhưng tôi biết ai có. Tôi muốn hẹn bổ túc lần nữa, đến lúc ấy sẽ mang theo manh mối mới.”
Lộ Dao hơi nhíu mày: “Cậu sẽ không muốn đi lấy xương ngón tay của ai chứ? Thao tác này trừ bản thân tôi ra, không thể thực hiện. Chính cậu cũng đừng thử bừa.”
Trực giác của Lộ Dao luôn rất chuẩn, thiếu niên trước mắt cho cô một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Trong mắt số 52 lướt qua một tia tiếc nuối, im lặng một lát, tự mình giải thích: “Năng lực càng mạnh càng bị quy tắc mạnh mẽ trói buộc. Năng lực của cô dũng mãnh còn ổn định như vậy, tôi có thể tưởng tượng quy tắc trói buộc nghiêm khắc cỡ nào. Tôi sẽ nghĩ cách dẫn anh ta hoặc họ đến, vẫn xin hẹn thời gian bổ túc lần nữa cho tôi.”
Sau khi vật thí nghiệm số 52 rời đi, tạm thời không có khách đến.
Lộ Dao, Bạch Di và Tạ Mạc Lâm ngồi cùng nhau uống trà ăn bánh.
Lúc trời sẩm tối, Đỗ Thu Linh vẫn đến.
Lộ Dao phải bổ sung thể lực trước, lát nữa cô chuẩn bị dẫn Bạch Di và Tạ Mạc Lâm cùng tham gia bổ túc.
Bạch Di được bà chủ căn dặn, luôn ngụy trạng như Từ Hiểu Hiểu, Tạ Mạc Lâm cũng giống vậy, là cư dân của thành phố Tam Hoa.
Vì để không bị lộ, thời gian nhàn rỗi, cô ấy tra tìm rất nhiều tài liệu bằng máy tính của phòng nghỉ ngơi, điên cuồng tiến hành khám phá dị giới.
Dù chỉ là tiến hành tìm hiểu thông qua phim ảnh trên mạng, Bạch Di cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ và hứng thú.
Tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện, thế giới của thành phố Tam Hoa này trông ra gần giống phố thương mại, nhưng thật ra có rất nhiều chỗ khác nhau.
Trong đó có vài quy tắc rất vô lý, ví dụ như học sinh của thế giới này cấp bậc siêu năng lực chỉ cần đạt cấp A+ thời cấp ba thì có thể vào đại học hàng đầu của khu vực.
Lúc tốt nghiệp đại học cấp bậc siêu năng lực đạt cấp S, trực tiếp vào làm trong tổ chức nghiên cứu khoa học, trung tâm nghiên cứu tuyến đầu, hàng đầu của toàn khu vực.
Mà độ tuổi lúc nhậm chức của những nhân viên nghiên cứu hàng đầu này đều là mười sáu.
Mười sáu tuổi đó, đó là khái niệm gì?
Họ đọc sách hiểu chưa? Ý thức bản ngã đã trưởng thành toàn diện chưa? Nhân cách hoàn thiện chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận