Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 578: Mì gói 3

Tần Tam Vi nhận tiền đổi được từ sách, lại nhận sách mới về làm, lúc rời đi thì đứng một lúc lâu bên ngoài rạp chiếu phim.
Hắn nhìn thấy bóng người di chuyển trên vách tường trong suốt của rạp chiếu phim, cũng nhìn thấy đoạn trích "Mùa hoa rơi gặp lại chàng", cuối cùng còn thấy trong rạp có một đám người đang vây quanh một người trẻ tuổi, muốn cắt tóc cho hắn.
Không biết tại sao người nọ lại muốn cắt tóc, lúc ấy hắn cảm thấy hơi rợn người, hơn nữa sắc trời tối dần nên vội vàng rời đi.
Nhưng sau khi trở về, suy nghĩ rối bời cả đêm, ngủ cũng không ngon.
Buổi sáng tỉnh lại, trong đầu còn đang nghĩ tới chuyện ở rạp chiếu phim.
Lúc thì nhớ tới "Mùa hoa rơi gặp lại chàng", lúc thì nhớ tới lời mà người đứng ngoài tường kia nói, trong lòng càng thêm nóng nảy, hắn đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên dừng lại, xoay người lấy túi tiền rồi ra cửa.
Không phải thật sự muốn mua vé, chỉ tới nhìn từ ngoài trước xem sao.
Thật ra hắn càng muốn biết người trẻ tuổi bị cắt tóc tối hôm qua như thế nào rồi.
Tần Tam Vi không ngừng xây dựng tâm lý, ra khỏi phạm vi chùa Vĩnh An, chậm rãi hòa vào đường phố, xung quanh náo nhiệt hơn.
Đi khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến chợ phía đông phố Tùng An, hơi thở của hắn hơi loạn nhịp vì đi đường quá vội.
Bỗng nhiên, một thiếu niên tóc ngắn màu tím ở đằng trước đang bước tới, bước chân vội vàng.
Đối phương vẫn chưa chú ý đến hắn.
Hai người đi lướt qua nhau, Tần Tam Vi quay đầu, trong mắt chứa sự kinh hãi: Người này... Hình như là thiếu niên hắn thấy ở rạp chiếu phim hôm qua.
Thật ra hắn không nhớ rõ diện mạo của Khốc Bát, nhưng có ấn tượng rất sâu về quần áo trên người Khốc Bát.
Lúc ấy cách vách tường trong suốt, mấy nam tử bên trong đều mặc quần áo giống nhau.
Chỉ có một nam nhân duy nhất là ăn mặc khác họ, cũng giống như Khốc Bát lúc này, tóc rất ngắn, vẻ đặc trưng rõ ràng.
Liên tưởng một chút, hắn đã nhận ra Khốc Bát.
Hóa ra không phải hắn muốn cạo đầu làm hòa thượng, mà là muốn làm giống như nam nhân tóc ngắn kia.
Tần Tam Vi không hiểu nổi suy nghĩ của Khốc Bát, nỗi sợ dành cho rạp chiếu phim càng nhiều hơn.
"Nhanh lên nhanh lên, ta nghe nói nhiều người đi xếp hàng sáng nay lắm, đừng để lát nữa không mua được vé!"
"Vội làm gì? Không xem được suất đầu thì chờ suất tiếp theo thôi."
"Ôi chao, ca à huynh nhanh lên đi! Ta không muốn chờ, ai cũng nói "Mùa hoa rơi gặp lại chàng" hay lắm, thậm chí còn vượt qua "Thiên Hạ Đệ Nhất" và "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" nữa!"
Cặp huynh muội bên cạnh nói chuyện, sải bước nhanh hơn về hướng rạp chiếu phim.
Tần Tam Vi nhìn bóng lưng của bọn họ, chậm rãi đi theo.
-
Lộ Dao nhuộm tóc giúp Khốc Bát xong thì trở lại phố thương mại, thời gian khá trễ rồi, tiệm nail, cửa hàng Blind Box và cửa hàng Lông Xù đã đóng cửa.
Cô tới cửa hàng đồ ăn nhanh xem một cái theo thói quen, xác định mọi chuyện bình thường thì quay về tiệm nail để nghỉ ngơi.
Phó Trì về phố thương mại cùng với Lộ Dao, thấy cô đi vào cửa hàng đồ ăn nhanh, muốn hỏi cô về chuyện của Kỳ Sâm nhưng lại không biết nên bắt đầu thế nào.
Xem thời gian xong, anh ta không về chỗ ở mà ở tạm trên xe một đêm.
Nửa đêm, đồng hồ báo thức vang lên.
Phó Trì mơ mơ màng màng mở to mắt.
Ngoài cửa sổ xe phản chiếu một bóng người đen thui, tim anh ta giật thót, trạng thái thê thảm của Kỳ Sâm và ký ức âm u khủng bố nhất ở nơi sâu thẳm trong trí nhớ hòa với nhau, trong nháy mắt tạo ra một bức tranh địa ngục.
Anh ta há miệng thở dốc, không phát ra được âm thanh, càng tệ hơn là cả người đang phát run, không sử dụng được chút sức lực nào.
Cứ như, phảng phất quay về trong ác mộng.
"Tiểu Phó?" Giọng của Lộ Dao truyền tới từ bên ngoài.
"..." Sắc mặt Phó Trì trắng bệch hạ cửa kính xe xuống.
Lộ Dao ôm một chồng mì gói trong lòng, nụ cười hơi xấu hổ: "Tôi thấy xe anh còn ở đây nên đoán là anh chưa về, tính kêu anh một tiếng. Xin lỗi, dọa anh rồi."
Phó Trì mệt mỏi ngồi dựa vào đệm mềm, từ từ thở ra một hơi: "Không có gì."
Lộ Dao lại vừa cẩn thận nhìn vào hai mắt anh ta: "Sắc mặt anh kém lắm, ngủ thêm một lát đi. Sáng rồi tới đây cũng không sao."
Phó Trì khoác áo xuống xe: "Ngủ không được, để tôi đi với cô."
Đi đến cửa rạp chiếu phim, Phó Trì hít sâu một hơi, kêu Lộ Dao lại: "Bà chủ."
Lộ Dao quay đầu: "Hửm?"
"... Ngày hôm qua quên nói với cô, sau khi cô ra cửa, có vài người tới ứng tuyển. Tôi sàng lọc một vòng, ai đủ tư cách sẽ tới một chuyến vào hôm nay." Phó Trì siết chặt nắm tay, vẫn không hỏi điều mình muốn biết nhất.
Lộ Dao gật đầu: "Vất vả cho anh rồi."
"Bà chủ."
"Còn chuyện gì sao?"
"... Sau khi trời sáng, trợ lý của tôi sẽ đưa quần áo tới đây. Muốn vào nơi này, có cần được cấp phép không?" Phó Trì che mặt, lại hỏng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận