Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 118: Bé rồng đen kia đã chờ cô lâu rồi 3

Thanh mở laptop chuyên dụng cho khu vui chơi của vùng đất của những giấc mơ, cho nhóm bảo vệ xem tình hình thảo luận gần đây của người chơi trong diễn đàn, cho xem kỹ topic về việc bán một cái nhẫn đen.
Có bảo vệ trưởng xem xong trước: "Cái nhẫn này chưa từng được dùng, bên trên có hồn lực của bảo vệ trưởng đánh dấu."
Một người khác nói tiếp: "Người lấy được nhẫn muốn bán đi, nhưng bên dưới ồn ào rất lớn, ba trăm nghìn đắt lắm sao? Không hiểu đám người sống này lắm, ít ra thì dường như hai mươi năm tuổi thọ cũng không đáng giá bao nhiêu với họ."
Bạch Giản nói với vẻ nghiêm túc: "Nhẫn là Ma Thần đại nhân dặn đưa cho chủ quán xem như trợ cấp nguyên liệu nấu ăn, nhưng mà hình như cô ấy không bán ra được."
Nhóm bảo vệ không biết chuyện "bán không được" này nghiêm trọng tới mức nào, Thanh giải thích thay, nhóm bảo vệ mới bắt đầu khủng hoảng.
"Nếu cô ấy không có tiền mở quán, chúng ta sẽ không có đồ ăn, là ý này đúng không?"
Có người thông minh hơn, hỏi thẳng: "Bảo vệ trưởng hy vọng chúng ta làm thế nào?"
Bạch Giản nói thẳng: "Các khu vui chơi dừng phát nhẫn đen cho những người ở thế giới tái sinh, cắt giảm số lượng của nhẫn xám và nhẫn trắng xuống còn hai phần ba. Quyết định này không phải vì một mình chủ quán. Tôi cảm thấy, ngoài khu vui chơi ra thì chúng ta còn có rất nhiều chuyện có thể làm."
Sự xuất hiện của cửa hàng đồ ăn nhanh, đồng nghĩa với việc giảm bớt sự ỷ lại của bọn họ đối với khu vui chơi.
Bạch Giản đột nhiên phát hiện, cứ ỷ vào khu vui chơi cũng không khiến Vùng đất của những giấc mơ trở nên tốt hơn.
Còn việc làm sao để khiến cuộc sống ở thế giới hư vô này tốt hơn thì bọn họ cần phải tìm những đáp án khác.
Cũng là hôm này, có người chơi của khu vui chơi chờ đợi quan sát mấy ngày, nhịn không được chụp ảnh topic mà Lộ Dao đăng lên diễn đàn để gửi vào một diễn đàn người chơi cấp cao: "Các boss ơi, xem giúp cái này đi, cái nhẫn đen này có đáng giá ba trăm nghìn không? Trông rất mới, thật sự giống như chưa từng dùng lần nào."
"Ba trăm nghìn? Rõ ràng là tên đó muốn ăn cướp, còn cố ý cho ông một cái nhẫn nát vô dụng."
"Ý boss là không có giá trị à? Tôi thấy tài khoản của cô ấy mới cấp một, chắc là người mới, còn tưởng chắc chắn cái nhẫn này là đồ mới."
"Bây giờ mua nhẫn đen, báo giá hơn một trăm nghìn thì đừng nói chuyện nữa."
"Được rồi, vậy để tôi nhắn tin hỏi cô ấy xem một trăm nghìn có bán không."
Tin nhắn người này gửi cho Lộ Dao không nhận được hồi âm.
Hai ngày sau quay lại xem, giá của cái nhẫn đó không chỉ không giảm mà ngược lại còn tăng lên, từ ba trăm nghìn tăng lên tới một triệu, anh ta lại chụp hình gửi vào diễn đàn người chơi cấp cao, nói xấu mấy trăm nội dung cùng đám người chơi cấp cao đó.
-
Tiệm nail.
Ti Kim giơ tay lên thưởng thức mọi góc cạnh của bộ nail xinh đẹp mới sửa xong, gật đầu hài lòng.
Chủ tiệm lợi hại quá, ban đầu anh ta còn lo làm lại lần hai sẽ không có hiệu quả giống như lần đầu, không ngờ không khác chút nào, giống như đúc bộ trước.
Lúc chuẩn bị trả tiền, Ti Kim nhìn thấy sách ma pháp trên bàn, sự tò mò dâng lên: "Cô muốn học ma pháp?"
Lộ Dao gật đầu.
Ti Kim cầm sách ma pháp lên lật xem, hơi cau mày: "Sách này quá cơ bản, cô có xem tám trăm năm cũng không học được loại ma pháp nào thực dụng. Để lần sau tôi mang một cuốn sách ma pháp tới cho cô."
Còn có chuyện tốt như thế sao?
Con rồng nào cũng thích giúp đỡ mọi người như thế à?
Lộ Dao chớp mắt: "Cảm ơn."
Ti Kim ném cho cô bốn đồng xu vàng, ra tới cửa thì phát hiện Harold không đuổi theo, thúc giục: "Harold, đi thôi."
Harold đang ngồi trên ghế ôm iPad lật xem những kiểu nail.
Thứ này là Ti Kim nhất định phải cho hắn xem nên hắn mới mới miễn cưỡng xem một cái. Chứ không còn lâu hắn mới thấy hứng thú với mấy thứ nhỏ xinh vừa không lấp lánh lại vừa phiền phức này.
Đang lúc nghĩ như thế thì đột nhiên Ti Kim kêu hắn, hắn cảm thấy hơi phiền, còn chưa xem tới cuối mà.
Lộ Dao bước tới, uyển chuyển nói: "Thời gian muộn rồi, tiệm sắp đóng cửa. Nếu anh có thích kiểu nào thì có thể đặt hẹn trước, ngày mai tới làm."
Harold: "..."
Bé rồng đen vừa rối rắm vừa tức giận, hắn thừa nhận có hơi thích mấy thứ nho nhỏ này, còn chưa xem đã nữa, nhưng nhân loại này lại dám xua đuổi hắn.
Bầu không khí dường như chùng xuống, cuối cùng Harold không nói gì hết, lưu luyến bỏ iPad xuống, biến mất trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, Lộ Dao tới cửa hàng đồ ăn nhanh trước theo thường lệ, gặp bảo vệ trưởng.
Bảo vệ trưởng và Thanh đang ăn mì bò trong quán, bảo vệ trưởng tới nói mấy câu với cô.
Lộ Dao đi đăng nhập vào diễn đàn khu vui chơi, sửa lại giá của nhẫn đen, sau đó mới tới tiệm nail.
Mới vừa đẩy cửa tiệm ra, hệ thống đã nhắc nhở: "Bé rồng đen kia đã chờ cô lâu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận