Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 522: Từ trên trời rơi xuống 1

Trần Kinh Sơn trằn trọc cả đêm, trong đầu nghĩ về chuyện rạp chiếu phim, khi là cái màn hình thần kỳ đó, khi là Coca Cola và bỏng ngô, suy nghĩ một lúc lại quay về chủ quán thần bí, còn cả Diệp Khinh Chu mà mọi người yêu thích.
Nghe thấy tiếng gà gáy, hắn ta liền bật dậy.
Ra sân lấy nước rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ rồi xách túi tiền đi ra ngoài.
Hắn ta gọi một bát mì Dương Xuân ở quán mì mà hắn ta thường ăn, sau khi ăn xong thì chuẩn bị đến rạp chiếu phim.
Tiểu nhị bưng mì đi tới, Trần Kinh Sơn lấy đũa từ trong sọt đũa ra, cúi đầu húp mì xì xụp.
Trần Kinh Sơn không khỏi ngẩng đầu lên khi nghe thấy những vị khách ở bàn bên cạnh đang tán gẫu, quán mì nhỏ này sáng nay có nhiều người hơn bình thường, thỉnh thoảng trong tiếng ồn ào còn có những từ như "Diệp Khinh Chu", "rạp chiếu phim" phát ra, tất cả họ đều là đang đợi ăn xong bữa sáng rồi đến rạp chiếu phim để xem phim.
Trần Kinh Sơn tăng tốc độ ăn mì, gần như là húp sạch cả bát mì trong vài hớp, hắn ta móc ra mấy đồng tiền ném lên bàn, đứng dậy chạy vội về phía đường Tùng An.
Từ xa thật xa, Trần Kinh Sơn đã nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo khổng lồ treo trước cổng rạp chiếu phim, xung quanh có rất nhiều người và các em học sinh của trường học Tùng An qua lại.
Hắn ta dừng ở trước cửa quan sát một lúc.
Đây là một bức tranh?
Nhìn như đúc nhân vật trong cái màn hình đó, trông giống thật quá rồi đi?!
Trong lòng Trần Kinh Sơn lặng xuống một chút, cửa hàng này thật là kỳ quái.
Hắn ta là một người kể chuyện, để kể một câu chuyện hay, hắn ta thích nhất là đọc những cuốn sách lạ và những giai thoại kỳ quái.
Hắn ta cho rằng mình là người kiến thức uyên thâm, đã nhìn thấy quá nhiều chuyện kỳ ​​lạ mà thế gian chưa biết, nhưng ngay cả những giai thoại quỷ quyệt và khó giải thích nhất cũng không có tác động lớn như vậy với hắn ta như cửa hàng trước mặt.
Không ít người đi vào cổng rạp chiếu phim, xếp hàng trước quầy vé để mua vé.
Trần Kinh Sơn giơ tay chỉnh lại mũ, bình tĩnh lại một chút rồi bước vào.
Hắn ta đã suy nghĩ về nó cả đêm, suy đoán tùm lum vô ích.
Trong cửa hàng này cuối cùng là có cái khỉ gì, hôm nay hắn ta phải tìm hiểu mới được.
Trần Kinh Sơn mua một vé, ôm combo Coca Cola và bỏng ngô được tặng, đợi ở khu nghỉ ngơi thì nhìn thấy đồng nghiệp ngồi ở một bàn trong góc.
Lưu Căn Nông cũng là người kể chuyện như hắn ta, nhưng nơi hai người kể chuyện không cùng một chỗ.
Trần Kinh Sơn không ngờ lại gặp ông ta ở đây, vội vàng bước tới: "Lưu huynh."
Lưu Căn Nông thân hình gầy gò, mặc trường sam màu nâu xám, đầu đội mũ, để râu dài, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên: "Trần huynh."
Hai người ngồi xuống trò chuyện vài câu, Lưu Căn Nông bình thường là một người kể chuyện ở Tứ Hỉ Lầu của ở chợ phía Bắc, nhưng hôm qua nghe nói ở chợ phía Đông có một cửa hàng rất ghê gớm mới mở, nên ông ta bèn đến xem.
Sau khoảng mười lăm phút, đài phát thanh bắt đầu thông báo cho khách mua vé kiểm vé để đi vào.
Trần Kinh Sơn và Lưu Căn Nông đứng dậy đi về phía cửa soát vé, trong lòng có một chút hưng phấn.
Đúng giờ, bộ phim đầu tiên bắt đầu chiếu, toàn bộ ba mươi vé đã được bán hết, số vé của bộ phim thứ hai cũng đã được bán được một nửa.
-
Xuân Hi Lâu, phòng riêng lầu hai.
Cầm trong tay tách trà sứ màu trắng, Nhạc Hạn dựa thân vào mép cửa sổ, ánh nhìn rơi vào cửa rạp chiếu phim bên cạnh: "Mới sáng sớm, đúng thật là náo nhiệt."
Có một chiếc lò nhỏ bằng đất sét đỏ trên chiếc bàn phía sau hắn, trên lò có một ấm nước, đang sôi ùng ục ùng ục.
Chủ quán Vinh Thăng Hoa của phòng đọc sách Vinh Hỉ cầm một chiếc khăn tay ướt đặt lên tay cầm, nhấc ấm nước rót đầy vào ấm trà nhỏ trước mặt, trầm giọng nói: “Rạp phim bên cạnh không đơn giản, bà chủ nhìn có vẻ dịu dàng và hiền lành nhưng chắc chắn là một người không dễ động vào."
Nhạc Hạn ngồi nghiêng ở mép cửa sổ, trong tay xoay xoay tách trà: "Quả thật không đơn giản. Cho dù có đi xem phim đi nữa, cũng chỉ cảm thấy mông lung, hoàn toàn không lần được đầu mối. Đúng rồi, hôm qua ta đã đến nhà vệ sinh của cửa hàng. Ngã rẽ có một tấm gương nhẵn bóng, rõ nét, trước gương là bồn nước để mọi người rửa tay, còn có thứ giống như xà phòng. Chỉ là thứ đó được đựng trong một chiếc ấm nhỏ trong suốt, sau khi nhấn xuống nó sẽ chảy ra, chà nhẹ trên tay sẽ nổi bọt, mùi rất thanh mát, cũng khá thơm. Phòng đi vệ sinh được chia ra nam nữ, vậy cũng thôi đi, tất cả đồ dùng trong nhà vệ sinh đều vô cùng đặc biệt. Trong đó không có mùi lạ, thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng. Chỗ khu phòng đi vệ sinh được chia thành từng buồng từng buồng có cửa cho một người, cực kỳ riêng tư, giấy vệ sinh thì mềm mỏng, đi vệ sinh xong đứng dậy tự động sẽ có nước chảy ra cuốn trôi chất bẩn. Ta đã sống hai mươi tư năm, tự nhận mình là người thấy nhiều biết rộng nhưng quả thực ta chưa bao giờ nhìn thấy mấy thứ vật dụng kỳ quá đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận