Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 805: Anh muốn xem bé rồng của em một cái không? 1

Anh muốn xem bé rồng của em một cái không? 1
Tiểu Hồ Kỳ nhìn thấy món đồ chơi rồng đen nhỏ thì sáng mắt lên, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người đàn ông, sau khi có được sự cho phép mới dè dặt từng li từng tí giơ tay: “Con cảm ơn dì ạ.”
Lộ Dao vui vẻ đẩy Lộ Hồ Tiêu đang dính lấy chân mình lên phía trước, giới thiệu: “Đây là bạn nhỏ nhà dì, tên là Lộ Hồ Tiêu, năm nay sáu tuổi.”
Hồ Tiêu cao hơn Hồ Kỳ chút, chắc vẫn chưa thể thích ứng với thân phận mới, cứng đờ đứng đấy, cũng không biết bắt chuyện.
Hồ Kỳ chớp đôi mắt to rưng rưng nước hai cái, mềm mại gọi: “Chào anh ạ.”
Năm nay cậu cũng sáu tuổi, nhưng vẫn chưa đến sinh nhật nên tự giác gọi anh.
Lộ Dao và Hồ Tiêu không ở lại nhà Hồ Kỳ quá lâu, tặng quà xong lại khách sáo vài câu với người đàn ông rồi rời khỏi.
Từ đầu đến cuối, nữ chủ nhân không xuất hiện.
Lộ Dao cũng không hỏi nhiều.
Từ nhà Hồ Kỳ đi ra, tâm trạng Hồ Tiêu không vui thấy rõ.
Lộ Dao bảo cậu về nhà trước, còn mình mang mấy hộp bánh ngọt còn lại đi chia cho mấy hộ hàng xóm khác.
Căn 305.
Mẹ của Hồ Kỳ xõa tóc đứng bên cửa sổ, nghe lén động tĩnh bên ngoài, thi thoảng quét mắt qua Hồ Kỳ đứng trong góc.
Hồ Kỳ ôm món đồ chơi rồng đen nhỏ mới có được trong tay, mím môi thầm vui vẻ, không chú ý đến ánh mắt của mẹ.
Nghe tiếng cửa nhà 306 mở ra lại khép vào, mẹ của Hồ Kỳ nhíu mày đứng dậy đi qua cướp lấy đồ chơi trong tay Hồ Kỳ, nghiêm khắc nói: “Chơi cái gì mà chơi? Luyện đàn đi!”
Nói xong tiện tay vứt đồ chơi vào sọt rác.
Hồ Kỳ không thể làm trái lời mẹ, im lặng về phòng đàn.
Chỉ là tiếng đàn vang lên không lâu thì lại ngừng.
Căn 306.
Hồ Tiêu ngồi tựa vào ghế sô-pha một bên cửa sổ ở phòng khách, đáy mắt u sầu: “Lúc nhỏ, tôi luôn phục tùng lời nói của bà ta, tôi cho rằng là vì tôi yêu thương bà ta. Sau này lớn lên mới biết, năng lực của bà ta phát động thông qua ngôn ngữ, người có giá trị năng lực thấp hơn bà ta chỉ có thể bị động chấp nhận mệnh lệnh.”
Lộ Dao đang dọn dẹp quần áo, nghe nói thì dừng động tác lại: “Ngôn linh?”
Hồ Tiêu: “Gần giống vậy.”
Lộ Dao: “Nếu đã có năng lực vậy rồi, chắc bà ta có năng lực phản kháng lại cha cậu nhỉ?”
Trên gương mặt non nớt của Hồ Tiêu phớt qua vẻ chế giễu không thuộc độ tuổi này: “Tuy năng lực của bà ta rất có giá trị khai quật, nhưng bản thân bà ta không hứng thú cho lắm với siêu năng lực. Phần lớn thời gian đều sửa soạn trang điểm, đua đòi với người khác. Ngoại trừ tôi lúc nhỏ, năng lực của bà ta chẳng khống chế được bất kỳ ai cả.”
Lộ Dao nhìn sắc mặt Hồ Tiêu ngày càng sa sầm, thầm cân nhắc có nên chặn lại một phần ký ức của cậu không, càng có lợi cho thúc đẩy tiến độ bổ túc, ngẫm nghĩ một lát lại từ bỏ, đi qua nâng gương mặt của Hồ Tiêu lên, thấp giọng nói: “Một khi chìm đắm trong quá khứ sẽ rất dễ bị nuốt chửng đấy. Chúng ta vượt thời gian trở về nơi này, không phải để trải qua nỗi đau thêm lần nữa, đúng không nào?”
Hồ Tiêu khôi phục tinh thần, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc nhưng pha lẫn sự ôn hòa của bà chủ, ngơ ngẩn một chốc, phản ứng lại được thì mạnh mẽ giơ tay giãy giụa thoát ra, cuộn vào góc: “Nói chuyện thì nói chuyện thôi, cô... cô...”
Lộ Dao thản nhiên: “Giờ tôi là mẹ cậu, xin hãy cố gắng làm quen nhanh nhất. Ngày mai phải đến trường, tôi thấy năng lực giao tiếp của cậu vẫn không bằng Tiểu Hồ Kỳ nhà bên, cậu nên suy xét chút về hành động ngày mai. Đừng đến lúc đó không kết bạn được, đơn độc lẻ loi một mình.”
Hồ Tiêu: “Tôi...”
Dọn nhà, chào hỏi hàng xóm, thu xếp hành lý bận cả một ngày, buổi tối Lộ Dao nấu đơn giản hai bát mì.
Mì xì dầu dễ làm nhất, bên trên chồng thêm mấy miếng rau non giòn, chính giữa đắp một quả trứng chiên vàng hai mặt.
Hồ Tiêu ăn một miếng, lộ ra vẻ ngạc nhiên, qua nửa buổi mới hờ hững nói: “Vị cũng được.”
Lộ Dao như không so đo với trẻ con: “Ngoan.”
Hồ Tiêu: “...”
Ăn cơm tối xong, Hồ Tiêu bắt đầu dọn sách vở của mình.
Cậu cầm bút trịnh trọng viết tên mình lên tập sách, quay đầu hỏi Lộ Dao: “Tại sao tôi phải họ Lộ? Chúng ta là gia đình đơn thân?”
Lộ Dao đang gấp quần áo thì khựng lại, bất thình lình cảm thấy hình như lúc trước cũng từng có tình cảnh tương tự.
“Tôi không muốn họ “Lộ”, không muốn cùng họ với cô.”
“Vậy anh thích họ gì? Tự chọn đi.”
Bên tai vang lên tiếng lật sách loạt soạt, qua nửa buổi mới vang lên giọng nói thanh nhuận của thiếu niên: “Tôi muốn họ “Lục” này, Lục... so với Lộ Dao, vừa khác vừa giống.”
Dường như Lộ Dao đã cười: “Trẻ con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận