Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 806: Anh muốn xem bé rồng của em một cái không? 2

Anh muốn xem bé rồng của em một cái không? 2
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Không biết lúc nào Hồ Tiêu đã nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt Lộ Dao, ngẩng đầu xem xét cô: “Cười đến lạ lùng.”
Lộ Dao bừng tỉnh, giơ tay xoa nhẹ lên trán, tùy miệng nói: “Không có gì, cặp sách dọn xong thì tự chơi một mình, đừng quấy rầy mẹ làm việc nhà.”
Hồ Tiêu: “...”
...
Thành phố Thiên Xu, núi Thiên Môn.
Người trẻ đứng ở dưới mái hiên bằng băng, nhìn về đỉnh núi xa xăm, tự nói một mình: “Trận tuyết đầu tiên vẫn chưa rơi nữa à?”
Trên núi Thiên Môn cuối năm tụ tuyết, nhưng người trẻ cố chấp chờ tuyết đầu mùa sau lập đông.
Anh luôn lải nhải tuyết đầu mùa giáng lâm, là lúc xuống núi.
Cơ Phi Thần đứng một bên: “Giờ này năm xưa trên núi sớm đã không biết rơi mấy trận tuyết rồi. Không biết tại sao, tuyết đầu mùa năm nay rơi muộn.”
Người trẻ ngẩng đầu nhìn lên trời, lông mi chạm trổ bằng băng tuyết nhẹ lay động, trong cặp đồng tử đỏ tươi như máu tỏa ra vài tia vui vẻ: “Chắc sắp rồi.”
Bầu trời trên núi thường tối tăm xám xịt, Cơ Phi Thần thật sự không nhìn ra có gì khác với ngày thường.
...
Thành phố Cây Quýt, tiểu khu Cây Quất.
Hồ Kỳ tự mình ăn cơm tối, lại tự đánh răng rửa mặt, thay quần áo, trèo lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, trong đầu vẫn nhớ về món đồ chơi rồng nhỏ bị mẹ vứt đi.
Cậu yêu thích món đồ chơi ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, muốn đi nhặt về lại sợ bị mẹ phát hiện.
Hồ Kỳ đang leo lên giường thì phát hiện giữa ga giường cộm lên một khối, còn tưởng là gối bị đè bên dưới, vén ra bị giật mình, rồng đen nhỏ bị mẹ vứt đi vậy mà cuộn đuôi nằm sấp trên giường.
Alfred bị phát hiện, dứt khoát bò dậy chào hỏi: “Xin chào, tôi là Alfred.”
Hồ Kỳ không bị dọa, dùng sức bò trên giường, e dè giơ tay chọt vào cái bụng nhỏ nhô lên của Alfred, mắt sáng rực: “Thật sự là rồng, sao cậu lại đến nhà tôi?”
Alfred dùng sức khoanh móng vuốt ngắn ngủn trước ngực: “Cậu quên rồi à? Hôm nay dì Lộ nhà bên tặng tôi cho cậu.”
Ánh mắt Hồ Kỳ kinh ngạc: “Cậu là đồ chơi rồng nhỏ?”
Alfred gật đầu như thật: “Nhưng đây là bí mật, không thể để người lớn biết, cậu phải giúp tôi giữ bí mật.”
Hồ Kỳ gật đầu chắc nịch, trong mắt lộ ra sự vui mừng: “Cậu muốn ở lại đây sao?”
Alfred tiến lên hai bước, vỗ nhẹ lên đầu gối của Hồ Kỳ: “Ừm, sau này tôi chính là bạn của cậu, có vấn đề gì thì có thể kể với tôi.”
Đêm ấy, Tiểu Hồ Kỳ hai bàn tay trắng đã có được một món quà quý báu nhất đời, châu báu thuộc về riêng mình cậu.
Cậu đã có một người bạn bí mật, tên là Alfred.
Buổi sáng, Hồ Kỳ không yên tâm để rồng Alfred ở nhà một mình nên lén nhét vào balo.
Người đàn ông đã ra khỏi nhà đi làm từ sớm, người phụ nữ sáng dậy trang điểm thì mất hơn một tiếng đồng hồ, căn bản không rảnh quan tâm cậu có thu dọn đồ dùng học tập xong chưa.
Lúc họ ra khỏi nhà, gặp được Lộ Tiêu và Lộ Dao cũng sắp ra khỏi nhà.
Hai gia đình khách sáo chào nhau, lại một đường tán gẫu đi thang máy xuống lầu.
Biết được Hồ Kỳ và mẹ cũng đến trường tiểu học Cây Quất, Lộ Dao chủ động đề nghị chở họ đi.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm chiếc xe mẫu mới ra của Lộ Dao, nụ cười miễn cưỡng, từ chối hai, ba câu rồi lên xe.
Người phụ nữ ngồi ghế phó lái, Hồ Tiêu và Hồ Kỳ ngồi hàng sau.
Trên đường đến trường, người phụ nữ luôn quan sát nội thất trong xe, lại bất động thanh sắc nghe ngóng công việc của Lộ Dao.
Lộ Dao cười nói: “Tôi chưa nói à? Tôi là giáo viên của trường tiểu học Quả Quất.”
Hồ Tiêu đang dùng hết chất xám để bắt chuyện với bản thân mình lúc nhỏ: “???”
Sắc mặt người phụ nữ cũng thay đổi, hơi đứng ngồi không yên: “... Thì ra cô là giáo viên.”
Giáo viên Lộ rất hiền hòa: “Đừng căng thẳng quá, thật ra tôi là giáo viên thể dục.”
Đến trường tiểu học Quả Quất, người phụ nữ vội vàng tạm biệt với mẹ con Lộ Dao, kéo Hồ Kỳ nhanh chân rời đi.
Tiếc là khi bà ta dẫn Hồ Kỳ tìm thấy lớp thì lại thấy Lộ Dao và Hồ Tiêu cũng đi vào.
Lộ Dao mừng rỡ chào hỏi: “Mẹ Hồ Kỳ, xem ra chúng ta có duyên thật đấy, Hồ Tiêu và Hồ Kỳ sau này là bạn học rồi.”
“...” Mẹ Hồ Kỳ cười khan gật đầu.
Con trẻ đến lớp rồi, căn bản không còn chuyện của phụ huynh nữa.
Nhưng trước khi đi, Lộ Dao ỷ thế sắp xếp Hồ Kỳ và Hồ Tiêu ngồi chung bàn.
Hồ Tiêu vẫn chưa nghĩ xong phải bắt chuyện với Hồ Kỳ thế nào.
Dù thể xác biến nhỏ, thân phận cũng thay đổi, đối diện với bản thân mình lúc nhỏ, cậu vẫn không thể ung dung.
Hồ Kỳ kéo tay áo cậu ở dưới bàn, giọng nói mềm mại: “Anh Hồ Tiêu, anh muốn xem bé rồng của em một chút không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận