Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 828: May mà em đã đến đây 1

May mà em đã đến đây 1
Hôm trước, Trung tâm bổ túc trẻ em có một đợt thăng cấp nhỏ.
Bởi vì nhân viên của cửa hàng tăng lên, phòng trà thủy tinh ở bên ngoài gần đây cũng bán rất đắt hàng, Lộ Dao đã dùng giá trị nhân khí để mở rộng không gian, tăng thêm hai phòng trà ở phía sau kệ hàng, còn mở thêm một phòng nghỉ mới cho nhân viên bên cạnh phòng học bổ túc.
Trong phòng nghỉ có sô-pha, bàn trà thủy tinh, tủ lạnh, máy tính, bên cạnh cửa có tủ đựng đồ cho nhân viên, cuối phòng còn có phòng trà và phòng tắm.
Mà ở quầy bán đồ vặt và trước cửa cũng được lắp đặt camera theo dõi, phòng giám sát được đặt ở phía sau phòng nghỉ.
Sau khi kết thúc buổi học bổ túc thứ hai, Hồ Tiêu rơi vào trạng thái im lặng trong thời gian dài.
Lộ Dao nhìn cậu mất hồn mất vía, không tiếp tục khuyên giải nữa, để cậu tự suy nghĩ.
Gần giữa trưa, Cơ Phi Mệnh đưa cơm trưa tới, Lộ Dao gọi Từ Hiểu Hiểu, Bạch Di và Hồ Tiêu cùng đến phòng nghỉ ăn cơm.
Cơm là cơm hộp, mỗi người một phần, hai món mặn hai món chay, một phần canh một phần cơm, còn có một phần tráng miệng.
Bạch Di mở hộp cơm ra, mùi thơm phức xông vào mũi, có hai con tôm biển lớn bóng loáng nằm ở một góc hộp cơm, có hơi kinh ngạc, sau khi nếm thử một miếng, lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
“Trong tiệm chúng ta, mỗi ngày đều được ăn như vậy sao?” Bạch Di không nhịn được hỏi.
Tôm này tươi ngon, chế biến cũng rất vừa vặn, ăn vào vừa giòn vừa ngọt, giải tỏa hết mệt mỏi trên cơ thể.
Mặc dù Bạch Di chỉ là nhánh phụ của nhà họ Bạch nhưng gia cảnh cũng không quá tệ, ngày nào cũng ăn hải sản cao cấp, đồ ăn được chế biến theo yêu cầu, nhất định không xa lạ gì.
Cô ấy cũng đã từng đi rất nhiều nơi, còn từng du học ở nước ngoài bốn năm, không phải là người không có kiến thức, nhưng cũng bị chấn động trước bữa trưa xa hoa và ngon miệng của phố mua sắm.
Từ Hiểu Hiểu híp mắt, điên cuồng gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Lúc bà chủ nói trong tiệm bắt đầu cung cấp bữa trưa, tôi cũng cho rằng nhiều nhất là gọi đồ ăn bên ngoài. Không ngờ mỗi ngày đều có chú Mệnh đến đưa cơm, không chỉ nguyên liệu nấu ăn xa hoa, đồ ăn còn ngon đến không chịu nổi.”
Hơn nữa, tiền ăn đều do bà chủ trả.
Đối với Từ Hiểu Hiểu, về bản chất công việc này nhìn thì có vẻ không kém nhiều so với công việc trước đây của cô ta, nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.
Nói tới đây, Từ Hiểu Hiểu ghé sát vào Bạch Di, trong mắt hiện lên ánh sao, thấp giọng nói: “Hôm nay món chính là hải sản, qua vài ngày nữa chắc là sẽ đổi thành thịt thăn nhỏ. Thịt đó vô cùng đặc biệt, có thể nói là món thịt ngon nhất tôi từng ăn.”
Từ Hiểu Hiểu nói đến là thịt ma thú mua từ đại lục Alexandria.
Bạch Di vừa nghe, không khỏi chờ mong, cũng thấp giọng hỏi: “Đồ ăn mỗi ngày đều thay đổi sao?”
Từ Hiểu Hiểu gật đầu: “Bữa sáng và cơm trưa đều đổi, nhưng đều rất ngon.”
Sáng nay, Bạch Di ăn cơm ở nhà xong mới đến, nên chưa được ăn bữa sáng trong tiệm, cảm thấy rất tiếc nuối.
Hồ Tiêu ngồi đối diện, sắc mặt vốn còn buồn bực, ăn mấy miếng cơm, lại uống mấy ngụm canh, sự tích tụ giữa lông mày cũng tiêu tan đi vài phần.
Đồ ăn ở Trung tâm bổ túc quả thật rất ngon.
Thật ra căng-tin của viện nghiên cứu Siêu Năng cũng rất xa hoa, đồ ăn trong đó cũng rất ngon và đầy đủ dinh dưỡng, nhưng hình như cũng không thể sánh bằng Trung tâm bổ túc.
Ăn cơm trưa xong, Hồ Tiêu ra khỏi phòng bổ túc, chuẩn bị quay về viện nghiên cứu.
Lộ Dao đi theo phía sau cậu: “Tôi muốn điều chỉnh phương án học bổ túc một chút, thời gian học bổ túc tiếp theo của cậu cũng điều chỉnh đến ba ngày sau.”
Hồ Tiêu gật đầu, không nói gì.
Thật ra trong lòng cậu đã chấp nhận số phận rồi, nhưng đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của bà chủ, lại không biết nên nói ra câu “bỏ đi” như thế nào.
Lúc hai người đi ra, Đỗ Thu Linh đang đứng ở cửa Trung tâm bổ túc, ngửa đầu nhìn thông báo tuyển dụng trên cửa kính.
Lộ Dao đứng ở cửa: “Anh Đỗ, ăn cơm trưa chưa?”
Đỗ Thu Linh lui về phía sau một bước, nhường đường cho Hồ Tiêu, đồng thời gật đầu với Lộ Dao.
Lộ Dao nhìn Hồ Tiêu từ từ đi tới ngã tư đường, bắt một chiếc taxi rời đi, mới thu hồi ánh mắt lại: “Anh Đỗ, mời.”
Ánh mắt của Đỗ Thu Linh rơi vào bóng lưng của cô gái ở phía trước, đáy mắt tối tăm.
Anh ấy đã liên lạc với Trịnh Tư Dao và Tiểu Mỹ, hai người đánh giá rất cao về trải nghiệm học bổ túc thời thơ ấu khiến cho tâm trạng của anh ấy cũng không có cách nào bình tĩnh được.
Bạch Di nghe thấy âm thanh, từ phòng nghỉ đi ra, thấy Lộ Dao dẫn khách vào, lập tức cầm laptop đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận