Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 638: Ngay cả người mù cũng không buông tha 5

Ngay cả người mù cũng không buông tha 5
Gió thổi rèm, tri kỷ gặp vui mà đến.
Một cây đàn, một ấm trà, một tri kỷ, cuộc sống này không hối tiếc.
Cảnh thứ hai: Trần Liên Liên sắm vai thiên kim thư hương lén vào kinh tìm người thân, nghỉ chân trong quán trà, đúng lúc mọi người trong quán trà đang thảo luận một ván cờ.
Người bên ngoài không thể phá vỡ, Trần Liên Liên suy nghĩ một lát liền phá ván cờ, khiến cho công tử nhà giàu ở lầu hai uống trà chú ý, chủ động mời nàng ấy đánh cờ một ván.
Cảnh quay phía trước bất ngờ thuận lợi, đến nửa sau, thiên kim thư hương và công tử nhà giàu trong lúc đánh cờ sinh ra hảo cảm với nhau, Trần Liên Liên và Vọng Sinh diễn rất cứng ngắc.
Lộ Dao nhìn qua nhìn lại mấy lần, không hài lòng lắm, đứng dậy giúp hai người điều chỉnh trạng thái.
Cô ngồi xuống bên cạnh Trần Liên Liên trước, giảng giải cho nàng ấy: "Liên Liên, ánh mắt lúc này vừa có chút bất ngờ vừa có hơi vui mừng, trong vui mừng lại mang theo chút ngượng ngùng, ngượng ngùng còn có chờ đợi không biết, ánh mắt hồn nhiên mà chân thật, không nên lộ ra vẻ sợ hãi.”
Trần Liên Liên ôm đầu, vẻ mặt thống khổ: "Đạo diễn Lộ, ta nghe không hiểu.”
Cái gì mà bất ngờ, vui mừng, ngượng ngùng, còn có chờ đợi, trong một đôi mắt thật sự có thể tồn tại nhiều cảm xúc đồng thời như vậy sao?
Lộ Dao kéo nàng ấy dậy, tự mình ngồi lên đệm: "Cô ngồi bên này nhìn, tôi và Vọng Sinh diễn một lần, cô phải chú ý đến sự thay đổi về cảm xúc của tôi.”
Vọng Sinh và Lộ Dao cùng diễn, hai người chơi cờ trước, sau đó ánh mắt chạm vào nhau, tình cảm khác thường âm thầm sinh sôi nảy nở.
Từ trong máy quay, Trần Liên Liên nhìn thấy biểu cảm Lộ Dao thay đổi, cảm thấy ngạc nhiên, thật sự có thể đọc được suy nghĩ trong mắt nàng.
Mà trước ống kính, tai Vọng Sinh đỏ bừng một mảng, tay chơi cờ có chút run rẩy.
Lộ Dao giơ tay kêu dừng lại, nhìn về phía Vọng Sinh: "Anh đang sợ hãi.”
Vọng Sinh còn thống khổ hơn so với Trần Liên Liên, mi tâm nhíu chặt, hai má cũng bắt đầu phiếm hồng: "Bà chủ, ánh mắt... Thật rõ ràng.”
Lộ Dao không nói gì, rõ ràng chỉ là đơn thuần nhìn nhau mà, những người này bị gì vậy?
Lộ Dao gọi Huyền Li đến thử xem, kết quả Huyền Li cũng không chịu được.
Thanh Lãnh công tử vừa đến trước mặt bà chủ liền trở nên cứng ngắc chậm chạp không thể diễn được.
Đoạn này phải quay đi quay đi nhiều lần, không có tiến bộ.
Không còn cách nào khác, Lộ Dao gọi Khốc Bát tới thử xem.
Khốc Bát lắc đầu lui về phía sau: "Bà chủ, ta cũng không được.”
Lộ Dao: "..."
Tuyệt đối không ngờ lại mắc kẹt trong tình tiết nhỏ này, Lộ Dao khó khăn, quay đầu nhìn thấy Diệp Tiêu đứng phía sau máy móc, vẻ mặt khẽ động: "Diệp Tiêu, anh tới đây thử xem?”
Trong lòng Khốc Bát cảm thấy bà chủ cũng điên rồi, ngay cả người mù cũng không buông tha.
Từ nhỏ mắt của Tiêu Cửu không thể nhìn thấy vật, vì thế mà ngũ giác nhạy cảm hơn so với người thường.
Nhưng nếu ngay cả tầm mắt cũng không nhìn được thì phải đối diễn với cô như thế nào?
Ngược lại Diệp Tiêu không từ chối, đi thẳng đến trước bàn, ngồi chuẩn xác, kính râm màu đen rộng trên mặt đặc biệt nổi bật.
Lộ Dao trực tiếp hỏi: "Có thể tháo kính được không?"
Diệp Tiêu chậm rãi giơ tay lên.
Điệp Thất và Khốc Bát chớp chớp mắt, yên lặng tiến lên hai bước.
Nhiều năm như vậy cũng chưa từng có ai thấy đôi mắt dưới tấm vải đen của Tiêu Cửu.
Sau đó hắn tháo vải đen ra, lại đeo kính râm bà chủ đưa, đến nay vẫn chưa lộ mắt.
Rốt cuộc dưới kính râm Tiêu Cửu có bộ dáng gì?
Điệp Thất và Khốc Bát theo bản năng kề sát một chút, gần hơn một chút.
Dưới kính râm, đôi mắt thanh niên nhắm chặt.
Khốc Bát và Điệp Thất: "..."
Một giây sau, Diệp Tiêu chậm rãi mở mắt ra, đồng tử màu xám nhạt.
Khốc Bát nằm sấp trước bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm Tiêu Cửu, thấp giọng lẩm bẩm: "Không có ánh sáng, cho nên thật sự không nhìn thấy.”
Lộ Dao lặng lẽ thở ra một hơi, không giống với người đàn ông cô nhìn thấy ở trong biển sâu, ngay cả màu mắt cũng thay đổi. Nhưng trong nháy mắt, vòng ngoài cùng của đồng tử sẽ nổi lên ửng đỏ nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó chú ý tới.
Lộ Dao cảm giác không sai, người này chắc chắn là A, chỉ là người ta đang ngụy trang.
Cô giơ tay vẫy vẫy trước mắt Diệp Tiêu.
Không có phản ứng, thực sự là đang diễn.
Mà ngay sau đó, đột nhiên cổ tay bị bắt lại, ánh mắt mờ mịt của Diệp Tiêu nhìn qua: “Bà chủ.”
Lộ Dao rút tay về, chậm rãi ngồi lại trên đệm: "Nghe giọng điều chỉnh tầm mắt, diễn lại cảm giác vừa nói, chúng ta thử xem.”
Bắt đầu từ khi đánh cờ, tay hai người cầm quân cờ chạm vào nhau.
Sau đó, quân cờ trong tay Lộ Dao gõ nhẹ một lần, Diệp Tiêu liền điều chỉnh tầm mắt một lần.
Rõ ràng đồng tử ảm đạm, không thể nhìn thấy vật.
Mà từ trong ống kính nhìn thấy, tầm mắt của hắn quả thật đang tiếp nhận với bà chủ.
Mặt mày thanh niên sạch sẽ, bả vai thẳng mà không cứng, bình tĩnh tự kiềm chế, sâu trong đồng tử lạnh nhạt ẩn chứa một tia tình cảm đè nén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận