Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 334: Đã đẹp lại còn dính người 1

Đã đẹp lại còn dính người 1
Khi Tưởng Hàn và Tưởng Sơn Nhuận đến cửa hàng Blind Box, có rất nhiều người đang vây quanh cửa tiệm.
Hình như là xảy ra tranh chấp, Tưởng Hàn nhìn thấy Tập Đình Nhiên cũng ở trong đám người.
Mưa vẫn còn, cửa tiệm lại nhiều người, Tưởng Hàn lo ông nội bị xô lấn, đỡ Tưởng Sơn Nhuận đi tới dưới mái hiên cách đám người hơi xa quan sát.
Dịch Xuyên, Lệ Giai đứng ở cửa hàng Blind Box, Lôi Mặc và Dư Trân Trân ở bên cửa kéo La Hội An.
Dư Trân Trân nắm lấy cánh tay La Hội An, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, dư quang liếc nhìn người xung quanh xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, ngược lại nhíu mày, tận tình nói: "An An, cho dù cậu không thích uống thuốc, giận dỗi, cũng không nên chạy ra ngoài một mình. Cậu có biết hay không, mấy ngày nay chúng ta và đội trưởng Tập tìm cậu sắp phát điên rồi!”
Hai tay La Hội An bị Dư Trân Trân và Lôi Mặc túm lấy, giãy giụa không thoát ra được, vẻ mặt thống khổ: "Buông ra, tôi đã là nhân viên cửa hàng Blind Box, sẽ không trở về cùng với các người nữa.”
Lệ Giai nghe thấy lời này, ngay lập tức lớn tiếng nói: "Nhân viên cửa hàng Blind Box? Những ngày này người phụ nữ đó đã giấu cậu đi, không cho chúng tôi tìm thấy cậu, phải không?”
Dịch Xuyên thấy Lệ Giai kích động, sợ cô ấy lỡ mồm, giơ tay chắn một chút, tự mình đi tới trước mặt La Hội An theo thói quen đẩy kính, đau lòng nói: "Hội An, lúc cha mẹ cậu chết đã giao phó cho chúng tôi, sức khỏe của cậu không tốt, bốn người lớn trong tổ nghiên cứu khoa học chăm lo cho cậu. Lần này cậu chạy ra, chúng tôi sợ cậu gặp chuyện không may cũng không nghiên cứu, khắp nơi tìm người. Còn cậu lại trốn ở cửa hàng Blind Box, mấy ngày không trở về căn cứ, cũng không muốn thông báo an toàn. Không chỉ có chúng tôi lo lắng cho cậu, đội trưởng Tập của căn cứ vẫn luôn đi tìm cậu.”
Ba người cứ người này một câu người kia một câu, hoàn toàn đứng ở trên cao nguyên đạo đức, còn liên lụy đến Tập Đình Nhiên được nhiều người mong chờ ở căn cứ Hy Vọng, đám người bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Vệ Huyên và Niếp Vũ luống cuống đứng ở phía sau cửa, không biết nên làm cái gì bây giờ, hết lần này tới lần khác chủ tiệm không có ở đây.
Từ đầu năm Lộ Dao đi du lịch đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trói buộc với hệ thống hiện thực hóa giấc mơ, rất ít khi trở về trường học.
Trong một vài tháng bận rộn với các cửa hàng, cô hoàn toàn quên việc tốt nghiệp.
Đêm qua nhận được thông báo của bạn cùng phòng, sáng sớm trở lại trường để tham dự lễ tốt nghiệp, lấy bằng cấp và bằng tốt nghiệp.
Lễ tốt nghiệp kết thúc, Lộ Dao mặc đồng phục cử nhân, đi trên sân thể dục cùng với bạn cùng phòng, dự định chụp vài tấm ảnh cuối cùng.
Ba cô gái cùng phòng vây quanh cô, trò chuyện vài câu, mấy người bắt đầu nhìn xung quanh.
Lộ Dao cảm thấy kỳ lạ: "Nhìn gì vậy?”
Trương Tưởng Tưởng lại quay đầu nhìn một vòng, quay đầu lại hỏi: "Hôm nay tiểu trúc mã của cậu không tới?”
Tiêu trúc mã? Của ai vậy?
Bạn cùng phòng số 2 cũng tiến lại gần: "À đúng, đã nói thì nói nhiều một chút. Người kia trông rất đẹp trai, tuy tính cách lạnh lùng nhưng lại đặc biệt dính cậu, hôm nay không đi đến trường cùng cậu ấy sao?”
Lộ Dao nhíu mày, giơ tay vuốt mái tóc bị gió thổi bay, trong mắt mê mang: "Tôi không có bạn từ nhỏ mà..."
Bạn cùng phòng số 3 nói tiếp: "Đẹp trai rất đẹp trai, vẻ đẹp hơi vượt mức quy định, cộng thêm đôi mắt đẹp nữa."
Bạn cùng phòng số 2 lại tiếp lời: "Nhan sắc tùy hứng, Đới Mỹ Đồng cũng đẹp, giống như bước ra từ truyện tranh vậy.”
Lộ Dao rơi vào mê man, mẹ cô qua đời vì tai nạn xe cộ, cô được đưa đến nhà cậu sinh sống, đến khi thi đại học thì đã ra ở riêng, vẫn luôn là một mình.
Nhà cậu cô có một đôi song sinh long phượng nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng đều không thân thiết.
Rốt cuộc thì bạn cùng phòng của cô đang nói đến ai vậy?
Trương Tưởng Tưởng lại nhìn ra vẻ mặt của Lộ Dao không đúng, đỡ cô một cái: "Lộ Dao, cậu làm sao vậy?”
"..." Tay Lộ Dao có hơi lạnh, muốn hỏi rõ ràng, bỗng nhiên đầu óc lại hoảng hốt một lúc, khẽ lắc đầu: "Không có gì, gió hơi lớn, chúng ta chụp ảnh trước đã.”
Ngoại trừ Lộ Dao đang mở cửa hàng, mấy người bạn cùng phòng đều đã tìm được việc làm.
Lễ tốt nghiệp đều phải xin nghỉ phép, sau này phải bận rộn về sự nghiệp, sợ là ít có cơ hội liên lạc lại.
Chụp ảnh xong còn không nỡ chia tay, các cô lại đến quán trà sữa của trường ngồi một lát.
Lộ Dao nhận được điện thoại của Cơ Phi Mệnh, có người gây sự ở trong cửa hàng, vội vội vàng vàng nói lời tạm biệt với bạn cùng phòng.
Cơ Phi Mệnh đứng ở cửa hàng Blind Box, sắc mặt bất đắc dĩ, tâm trạng phiền muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận