Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 223: Không đâu, lưng tôi rất rộng 2

Có bài học từ mấy lần trước rồi nên đám người Mickey đến thị trấn Lục Bảo Thạch không còn gióng trống khua chiêng xông vào tiệm nữa mà là tìm một khách sạn trên trấn để đặt chân, thu thập tin tức tình báo trước.
Những tin đồn liên quan đến tiệm làm nail ở trấn trên rất nhiều. Kỵ sĩ Thánh Điện và pháp sư ma pháp thu thập được không ít tình báo.
Có người nói trong tiệm đó có rồng, có người lại nói bà chủ chính là rồng, cũng có người nói trong tiệm không có rồng, chỉ là nuôi dưỡng ma vật mà thôi.
Đánh giá của người ở thị trấn Lục Bảo Thạch với tiệm làm nail chia ra thành hai ý kiến. Rất nhiều người phụ nữ tỏ vẻ Tiệm nail Lộ Dao chính là nơi làm móng có kỹ thuật tốt nhất. Đúng là trong tiệm có một con Slime, nhưng tính cách Slime rất hiền lành, cực kỳ được việc.
Cũng có rất nhiều người bảo tiệm làm nail kia nuôi dưỡng ma vật hung tàn, không chỉ có rồng mà còn có cả Slime, ác ma và pháp sư chiêu hồn nữa.
Mickey Kinclair và kỵ sĩ trưởng, tiểu đội trưởng pháp sư ma pháp cùng hai yêu tinh song sinh chỉnh sửa lại tình báo ở trong phòng.
Trong tiệm có cự long và Slime là tình báo cũ nhất. Ác ma và pháp sư chiêu hồn là nhân viên mới xuất hiện gần đây của tiệm.
Kỵ sĩ trưởng và pháp sư ma pháp không biết chuyện gì xảy ra nhưng Mickey Kinclair thì biết rất rõ. Đều là chuyện tốt do đứa cháu gái kia của hắn ta làm ra. Không chỉ không hề tạo được mối quan hệ tốt với cự long mà còn mất đi hai cánh tay giúp đỡ đắc lực.
Cũng không biết có phải đầu óc mấy ma vật kia có vấn đề hay không mà đi một người mất một người. Nhiệm vụ chưa xong thì cũng thôi đi, còn cam tâm tình nguyện ở lại tiệm học nghề nữa chứ.
Đám khách sơn móng này, nghĩ một chút cũng thấy buồn cười.
Pháp sư ma pháp lên tiếng đầu tiên: "Những tình báo có thể thu thập được ở trấn trên chỉ có nhường này. Nếu muốn thám thính thêm chuyện bên trong thì chỉ có thể đi vào trong tiệm thôi."
Kỵ sĩ trưởng: "Vấn đề là cử ai đi đây? Cửa tiệm kia ngay cả nhà mạo hiểm cấp anh hùng cũng không dám coi thường. Một khi kỵ sĩ và pháp sư ma pháp bình thường lộ tẩy thì sẽ bị đuổi ra ngay lập tức."
Puxiu ngồi trên một chiếc cốc đất nung úp ngược, trong đôi mắt vàng chanh đong đầy vẻ ngây thơ, giơ tay lên chủ động nói: "Thưa ngài Hầu tước, xin hãy cho tôi và Merlulu đi cống hiến sức lực cho ngài. Chúng tôi là hai yêu tinh nhu nhược dễ thương, rất dễ nhận được sự yêu thích của Nhân tộc. Cho dù trong tiệm còn những dị tộc khác thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không ngờ rằng chúng tôi là kỹ sĩ Thánh Điện."
Merlulu bay từ một cái cốc khác tới, ngồi xuống bên cạnh Puxiu rồi quệt mồm nói nhỏ: "Cửa tiệm đáng sợ như vậy, cự long, ác ma, pháp sư chiêu hồn ở chung, ai mà muốn đi chứ? Puxiu, não anh bị úng à?"
Mickey Kinclair không đồng ý ngay như đang nghi ngờ gì đó.
Kỵ sĩ trưởng và pháp sư ma pháp hai mắt nhìn nhau một cái, thấy ai cũng không muốn xung phong đầu tiên.
Nếu tin đồn trên trấn là thật thì cửa tiệm kia thật sự còn đáng sợ hơn cả vực sâu địa ngục nữa. Ai đi thì người đó xui xẻo.
Nếu có kỵ sĩ yêu tinh ngây thơ chủ động ra tay thì bọn họ sẽ biết thời biết thế, hùa theo đề nghị của Puxiu.
Một lát sau, Mickey đánh nhịp đồng ý với đề nghị của Puxiu.
Merlulu giận đến nỗi đá cốc trà lộn nhào. Cuối cùng thì trong mắt Mickey cũng toát lên một ít vui thích. Có thể là mới vừa rồi hắn ta đã quá lo lắng.
Đôi kỵ sĩ song sinh này tuy là yêu tinh, lại vẫn luôn đi theo Carlos nhưng đúng là một lòng một ý trung thành với Bệ Hạ.
Merlulu và Puxiu nhận được sự cho phép của Mickey bèn bỏ bộ giáp kỵ sĩ cấp thánh trên người ra, biến ảo thành hình dáng yêu tinh thông thường lúc đang ở trong rừng rồi kết bạn bay tới tiệm làm nail.
Trên đường, Puxiu nhỏ giọng hỏi Merlulu: "Bao giờ chúng ta chạy trốn?"
Con ngươi màu quýt mật của Merlulu đảo quanh vòng vo rồi quyết định: "Cứ xem xem tình huống trong tiệm kia là sao chút đã. Xác định chắc chắn xem rồng đen có ở trong tiệm thật không. Dù muốn chạy trốn cũng không thể để gia tộc Kinclair có được cự long một lần nữa."
Đôi cánh nhỏ của Puxiu càng đập càng chậm, hơi buồn bã nói: "Nếu đúng là có rồng thật thì chúng ta còn phải đi về sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận