Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 409: Cơm lươn 3

Có khách quen thấy dáng vẻ cẩn thận của hai người thì chủ động chào hỏi: "Hai người mới tới đây lần đầu phải không? Đi cùng nhau hả?"
Tạ Minh Hoa dắt tay vợ gật đầu: "Ừ, đây là vợ tôi, chẳng hiểu sao chúng tôi lại đi tới nơi này. Ông anh à, đây là nơi nào vậy?"
Khách quen bắt chuyện kia cũng ngạc nhiên, sau đó lập tức cười nói với người xung quanh: "Tới đây lâu như vậy rồi lần đầu tiên thấy còn có trường hợp nhập bọn cùng đến."
Tạ Minh Hoa và Triệu Nhu chẳng hiểu gì. Tại sao lại không thể kết bạn rồi cùng đến chứ?
Bọn họ vẫn nghi ngờ, chẳng lẽ nơi này thật sự không phải là mơ ư?
Thanh Mỹ đi ra khỏi phòng bếp, thấy có hai vợ chồng chưa làm quen được với nơi này thì giải đáp nghi ngờ thay bọn họ.
Hai người ngồi dựa lên tường, bên cạnh là cái khung leo dành cho mèo.
Triệu Nhu trợn to mắt, quan sát cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xung quanh.
Đây là một quán cà phê mèo mở dưới đáy biển. Khách hàng là loài người biến thành các loài cá dưới biển sâu.
Chỉ cần nộp lên một ít hải sản tươi là có thể vào cửa hàng nựng mèo, dùng cơm, giết thời gian.
"Tại sao chúng ta lại đi tới nơi này chứ?" Tạ Minh Hoa tự lẩm bẩm. Nghĩ đến sáng mai còn phải đi làm, anh ta cảm thấy rất lo lắng.
Triệu Nhu chớp mắt một cái rồi cúi đầu nhìn tay mình: "Nếu đã tới rồi thì hay là chúng ta cũng thử thả lỏng một chút đi? Không cần trả tiền mà vẫn có thể ăn hải sản. Mấy chú mèo kia cũng rất dễ thương."
Từ khi có hai đứa con, cuộc sống của hai người gần như là lấy con cái làm trung tâm. Chi phí sinh hoạt nghiêng hẳn về phía con cái, toàn bộ thời gian và tâm sức đều dành cho gia đình.
Mỗi buổi sáng sớm hay đêm tối, mệt mỏi dần dần chất đống lại, áp lực khiến lưng anh còng xuống sức sống của nàng mòn đi.
Bọn họ không hối hận vì đã lựa chọn, cũng rất thích đôi trai gái nhà mình.
Chỉ là bỗng nhiên có một cơ hội nghỉ phép thả lỏng nên Triệu Nhu cũng hơi rục rịch.
Vị khách quen vừa bắt chuyện trước đó tiết lộ cho bọn họ biết rằng đã tới vùng biển này rồi thì có vội vàng cũng vô ích thôi. Chưa đến lúc thì chưa trở về được đâu.
Tạ Minh Hoa có do dự cũng vô ích, lo lắng cho hai đứa con cũng chẳng còn cách nào. Giống như lời người nọ nói, bọn họ không tìm được cách trở về.
Hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cả hai cùng nở nụ cười.
Tạ Minh Hoa nói: "Vừa rồi anh thấy có người gọi cơm lươn. Em có muốn ăn không?"
Triệu Như gật đầu, sờ túi áo một cái rồi vẻ mặt hơi thay đổi: "Nhưng mà trên người em không có tiền. Anh có mang tiền theo không?"
Hai người đều đang mặc quần áo ngủ nên Tạ Minh Hoa cũng không mang tiền theo.
Sự im lặng lan tràn.
Triệu Nhu nhìn về phía cá biển đang bơi lội bên ngoài tấm màng, nhíu mày lại.
Đáng tiếc ở trong biển bọn họ là cá ngựa, ngay cả di chuyển thôi cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc bắt cá.
Không có tiền không có cá. Những thứ vừa tưởng tượng kia đều vô ích cả.
Triệu Như giơ tay sờ lên cổ.
Cô ấy có thói quen đeo một sợi dây chuyền vàng.
Chỉ có mỗi cái dây chứ không có mặt.
Đây là quà sinh nhật mà Tạ Minh Hoa tặng cho cô ấy vào năm thứ ba bọn họ yêu nhau.
Khi đó còn là sinh viên nên cũng không có nhiều tiền.
Anh ta đi làm thêm, chơi game giúp người ta rồi đi giao hàng bên ngoài. Hai tháng tích góp được hơn hai nghìn để mua cho cô ấy sợi dây chuyền này.
Đối với cô ấy mà nói thì sợi dây chuyền này còn quý giá hơn cả đống đồ trang sức lúc kết hôn nữa.
Để ý tới động tác của vợ mình, Tạ Minh Hoa đè tay cô ấy lại rồi lắc đầu một cái: "Đừng động tới cái này, để anh nghĩ cách."
Mấy phút sau, Tạ Minh Hoa cười tươi trở lại, trong tay xách một bọc hải sản, vừa có cua vừa có nhím biển: "Anh qua bên kia nói chuyện với mấy ông anh, buổi chiều sẽ cùng bọn họ đi nhặt nhím biển. Bọn họ cho anh vay một ít hải sản."
Chủng loại cá tự kỷ khác nhau. Có người giỏi về vồ mồi, cũng có người chỉ có thể ngắm cá than thở.
Thế nhưng tất cả mọi thứ trong đại dương đều cho người khác thoải mái lấy về dùng cả nên cá tự kỷ giỏi về vồ mồi thường sẽ hợp tác "đi biển" cùng cá không biết vồ mồi.
Thứ nhất là có thể tích góp được "vốn" để chi tiêu trong cửa hàng Lông Xù. Thứ hai là nếu có nhiều cá hơn thì sẽ vui hơn rất nhiều.
Những loài cá không giỏi vồ mồi có thể đào rong biển, hợp tác bệnh thành đồ đựng đơn sơ, hoặc cũng có thể hỗ trợ chặn đám nguyên liệu nấu ăn chạy trốn lại.
Hai vợ chồng dùng hải sản đổi được một phần cơm lươn, một phần sashimi và một phần takoyaki.
Trong cửa hàng không còn nhiều chỗ nên hai người bèn dựa vào khung leo cho mèo mà ăn.
Nghe nói có một đôi vợ chồng tới nên Lộ Dao đã tự mình bưng đồ ăn lên rồi tuỳ ý hỏi: "Hình dạng trong biển của hai người là cá ngựa hả?"
Triệu Nhu gật đầu: "Sao thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận