Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 421: Công viên giải trí dưới đáy biển 4

Vẻ mặt những vị khách không thể tin được, cũng không trêu chọc mấy con chim nữa. Lần lượt đi xuống cầu thang, tranh giành ngồi trên vòng xoay đu quay đang quay.
Cơ Phi Mệnh ở trong phòng sứa chăm sóc khách và chim bạc má đuôi dài. Lộ Dao xoay người đi vào đường hầm bên cạnh dẫn sâu xuống dưới biển, chuẩn bị đi đến khu vực cuối cùng.
Điện thoại rung lên, cô dừng lại, lấy điện thoại trong túi ra nhìn một lượt, xoay người quay trở lại: “Alo, tôi đây.”
Giọng nói của Cảnh Ngọc Khê từ ống nghe truyền ra: “Dao Dao, chúng tôi đến rồi.”
“Được, tôi sẽ ra ngay.”
-
Cửa hàng phố thương mại.
Hai tay La Hoàn đút túi, thần sắc bất định đứng ở ven đường cây cối rậm rạp: “Cái thần bí mà chị nói là viện điều dưỡng sao?”
Trên mặt Cảnh Ngọc Khê viết rõ chữ “tôi hiểu”: “Lần đầu tiên khi đến đây chị cũng giống như em, không tin nơi này có thể chữa khỏi... khụ, có thể thư giãn thể xác và tinh thần. Nhưng tin chị đi, nơi đây thực sự rất đặc biệt!”
“Hừ.” La Hoàn cười lạnh một tiếng, không nói gì, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lộ Dao đi từ cửa hàng Lông Xù ra, nhìn thấy Cảnh Ngọc Khê đang liều mạng ôm cánh tay của một thiếu niên, không khỏi cười nói: “Sao vậy, không khai thông được sao?”
“Bà chủ, mau giúp tôi giữ chặt thằng bé đi, không nó lại chạy đi.” Cảnh Ngọc Khê mệt mỏi thở hổn hển, nhìn thấy Lộ Dao như nhìn thấy vị cứu tinh.
Lộ Dao chậm rãi đi tới, không có ý định giúp đỡ: “Cậu ta không muốn vào cửa hàng thì thôi đi. Cho dù miễn cưỡng giữ người lại cũng phải ký hợp đồng bảo mật. Ép khách hàng không muốn vào cũng vô nghĩa thôi.”
La Hoàn dừng động tác lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lộ Dao. Con ngươi màu nâu nhạt lộ ra một tia tò mò, chủ quán này thật thú vị.
Nói như vậy, ngược lại cậu ta lại không muốn đi.
“Hợp đồng gì?” La Hoàn hỏi.
Lộ Dao xoay người bước lên bậc thang của tiệm nail, xua tay nói: “Muốn vào cửa hàng thì tới ký hợp đồng. Hôm nay có rất nhiều việc phải làm, tôi không thể ở bên ngoài quá lâu.”
Cảnh Ngọc Khê thuận thế đẩy cậu ta một chút: “Mau lên, chủ quán rất bận rộn.”
La Hoàn ngồi vào khu vực chờ của tiệm nail, một bản hợp đồng để trước mặt.
Cảnh Ngọc Khê không có việc gì, cầm tấm kính trên bàn lên xem các kiểu làm móng. Lật vài cái rồi dần dần ngồi thẳng dậy, hai mắt mở to.
Lần trước đến cửa hàng, cô ấy rất buồn bực, không thèm để ý đến việc làm móng tay. Thậm chí còn trong lòng còn cười thầm khẳng định phong cách ở đây nhất định không đẹp.
Những kiểu làm móng chuyển động và thay đổi màu sắc này trông không giống như hiệu ứng đặc biệt. Chẳng lẽ trong tiệm có thể làm được phong cách như này?
Cô ấy ngước nhìn Lộ Dao. Khóe miệng đối phương nở một nụ cười, đôi mắt thản nhiên.
Trái tim Cảnh Ngọc Khê run lên, không thể tin được. Nghĩ đến cửa hàng Lông Xù, lại cảm thấy trên con phố này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cố nén trái tim đang đập thình thịch, nghiêng người thấp giọng hỏi: “Bà chủ, hẹn làm móng tay trong tiệm như thế nào...? Loại này thực sự có thể chuyển động được sao?”
Không đợi Lộ Dao giải thích, Cảnh Ngọc Khê đứng dậy đi đến phía sau khách hàng đang làm móng tay tại bàn làm việc, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Đây là những kiểu làm móng tay thần tiên gì vậy, tại sao lại có hiệu ứng 3D?
Sau cú sốc lớn, trong đầu Cảnh Ngọc Khê chỉ còn lại một ý nghĩ: Cô! Ấy! Phải! Làm! Nó!
Sau khi đọc nội dung hợp đồng, La Hoàn không nói nên lời.
Trong loại cửa hàng này, muốn vào cửa hàng còn phải ký hợp đồng bảo mật.
Nội dung của hợp đồng kỳ quá thì thôi, mà nó còn không có một cái nào đàng hoàng.
Có ký cả trăm bản kiểu này cũng không có hiệu lực pháp lý.
La Hoàn cũng chỉ chơi với họ, cầm bút ký tên và ấn dấu vân tay.
Lộ Dao thu hồi hợp đồng, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Phía sau không có động tĩnh, Lộ Dao quay lại, kéo Cảnh Ngọc Khê đi: “Đừng nhìn nữa, trước tiên chúng ta đi làm việc chính trước đã.”
Lý trí Cảnh Ngọc Khê đã bay mất, mắt toàn ngôi sao ôm chặt cánh tay của Lộ Dao: “Bà chủ, giúp tôi hẹn trước một lịch đi. Sau khi công việc của La Hoàn xong, tôi sẽ đến làm móng tay.”
Lộ Dao tiếc nuối lắc đầu: “Cô muốn làm kiểu làm móng tay chuyển động đó, e rằng không được.”
Cảnh Ngọc Khê như bị sét đánh: “Tại sao?”
La Hoàn khoanh tay đứng ở cửa, lông mày hơi nhíu lại, có chút không kiên nhẫn.
Lộ Dao không định giải thích về Tinh Môn. Vì vậy cô kéo Cảnh Ngọc Khê đi ra ngoài: “Chúng ta đến cửa hàng Lông Xù trước. Nó vừa được cải tạo mở rộng thêm, có lẽ cô sẽ thích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận