Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 142: Đây là rồng thổ hào ư? 2

Tuy nhiên, hai ngày nay các cuộc hẹn của Long tộc đều đã đầy. Cô cũng không thấy có khách hàng mới nào, muốn chờ quan sát tình hình rồi mới tính đến việc thu nhận học viên.
Ti Kim cảm thấy đây là một cái cớ, một bộ móng tay cô có thể kiếm được ba đến năm đồng xu vàng, làm sao cô có thể không thuê được người làm?
Ti Kim chợt nhớ ra hôm nay anh ta còn chưa thanh toán hóa đơn làm móng tay: “Móng tay của tôi hết bao nhiêu tiền?”
Lộ Dao cũng nhớ tới việc này. Khi đó tất cả các con rồng đang tập trung xung quanh để xem bộ móng tay mới của Ti Kim, Elvy lại tìm cô nói chuyện, cắt ngang một cái cô liền quên mất.
Có lẽ là bởi vì Ti Kim vẫn chưa rời khỏi cửa hàng nên hệ thống không nhắc nhở anh ta.
Bộ móng tay này có thiết kế đơn giản, thứ đắt nhất là pha lê cao cấp và một mũi kim ánh sao.
Lộ Dao xoa xoa ngón tay, cẩn thận báo giá: “Một trăm đồng xu vàng.”
Sợ Ti Kim thấy đắt, cô nói thêm: “Ánh sao rất hiếm, tôi chỉ có một giọt.”
Ti Kim lấy trong túi ra một túi tiền vàng: “Tôi cho cô một ngàn đồng xu vàng.”
Lộ Dao: “...”
Đây, đây là rồng thổ hào ư?
Ti Kim nhét đồng xu vàng vào ngực Lộ Dao khiến cô phải cúi người về phía trước.
Anh ta đỡ cô một chút, đắc ý nói: “Bây giờ cô có thể thuê tôi được không?”
“...”
Thuê một con rồng là thuê mà thuê hai con rồng cũng là thuê. Xem ra không phải là không thể.
Đầu óc Lộ Dao trở nên linh hoạt. Để tinh chế loại hồ dính đặc biệt dành cho rồng và nghiên cứu cách làm móng tay ma pháp đều phải dùng vật liệu của thế giới này. Giá cả của một số nguyên liệu quý hiếm cũng không thấp, vốn dĩ cô có chút do dự, định tác chiến trường kỳ mua từng chút một, sợ tiệm nail nhập không đủ xuất.
Với những đồng tiền vàng này, cô có thể yên tâm mua một lô vật liệu quý hiếm.
Lộ Dao gật đầu nói: “Được, đãi ngộ giống như Harold, ngày mai các anh cùng tới làm việc.”
-
Đám cự long cha mẹ đã tìm được những con rồng nhỏ. Đi ra khỏi thị trấn Lục Bảo Thạch và chuẩn bị quay trở lại hang ổ rồng của chúng.
Ý thức lãnh thổ của rồng rất mạnh. Khi đã chuẩn bị định cư, chúng sẽ tìm một nơi ẩn nấp để xây tổ mà chúng thích nhưng cách xa đồng loại, mặc dù chúng cách nhau khá xa.
Trời đã khuya, những con cự long trưởng thành muốn về tổ ngay lập tức. Nhưng những con rồng con không muốn biến trở lại hình dạng rồng, điều này khiến cha mẹ của chúng rất đau đầu.
Rồng con không cẩn thận lẫn vào loài người khiến cự long rất khó chịu. Hiện tại tụi nhỏ lại không muốn biến trở lại thành rồng, Dominica gắt gỏng quẫy đuôi rung chuyển mặt đất: “Toa Toa, mẹ của con vẫn đang đợi chúng ta.”
Long tộc họ trông đẹp mắt và mạnh mẽ hơn nhiều so với loài người yếu ớt và xảo quyệt, Dominica không thể hiểu tại sao Toa Toa không muốn biến trở lại thành rồng.
Field nhìn Tina, giọng điệu ôn nhu hơn so với Dominica, trong đôi mắt đẹp lộ ra ôn nhu: “Tina, nói cho mẹ nghe, vì sao con không muốn biến trở về hình rồng?”
Những con cự long cha mẹ khác đều đang giằng co với đàn con của mình. Đàn con dường như nhận ra mình đã gây rắc rối nên cúi đầu xuống, không nói gì.
Cô giáo Mộc Tâm có lẽ cũng biết đại khái, cô ấy đã nhìn thấy những móng vuốt sáng bóng lấp lánh được nạm lục bảo thạch.
Nhưng cho dù là cô giáo, vào lúc cự long cha mẹ muốn giáo huấn đàn con của mình thì cô ấy cũng không có tư cách can thiệp.
“Vì đã tìm được hết rồng con, tôi sẽ đưa Sâm Sâm về trước. Hẹn gặp lại sau.” Mộc Tâm đưa Sâm Sâm đi trước. Cô ấy rất tò mò về bộ móng tay này, khi chở Sâm Sâm bay đến ngọn núi hoang, cô ấy không thể không dừng lại, cầm lấy móng vuốt của bé rồng xanh lá bắt đầu nghiên cứu.
Cô giáo vừa đi, đám rồng con càng thêm bất lực. Cha mẹ có vẻ rất tức giận, năm, sáu cái đuôi rồng cùng vung lên, không khí bắt đầu vặn vẹo.
Những con rồng con khác chắp tay sau lưng, tủi thân không dám nói. Bé rồng vàng rầu rĩ đứng dậy duỗi móng vuốt ra: “Biến lại thành rồng, ánh sáng lấp lánh trên móng vuốt sẽ vỡ mất. Con vừa mới làm xong, con không muốn nó bể nát đâu.”
Năm, sáu con rồng con lập tức lộ ra móng vuốt sáng bóng.
Đám cự long cha mẹ: “...”
Không khí im lặng.
Elgar, mẹ của bé rồng vàng, nhìn vào móng vuốt của đứa con. Bất kể từ góc độ nào, ngay cả trong đêm sâu, những chiếc móng tay nạm ngọc vẫn tỏa sáng rực rỡ: “Cái này là do loài người làm?”
Kaka thút thít gật đầu: “Tiệm đó là tiệm nail, sẽ làm cho móng tay trở nên sáng bóng lấp lánh.”
Hai mắt Elgar dán vào móng tay Kaka, khó khăn dời mắt đi, thật lâu sau mới nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, về nhà thôi.”
Thần sắc đám cự long khác nhau. Cuối cùng tất cả đều im lặng ôm con trở về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận