Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 138: Rồng không về nhà 2

Trong quá trình làm, Lộ Dao cũng không để ý xung quanh, cô đổi một cây cọ khác, tập trung pha một ít sơn móng màu xanh đen với bột sao cho nó có màu đậm hơn bề mặt móng, sau đó liền vẽ ra rễ cây mỏng manh.
Xung quanh ngón tay Phi Sa đã được bôi một lớp sơn chống lem viền, nhưng bàn tay của Lộ Dao vô cùng ổn định, đầu cọ nằm trọn trên mặt móng, không hề bị dính ra ngoài.
Lại đổi một cây cọ đầu nhỏ hơn vẽ ra một đóa hoa cúc màu vàng nhạt thành hình trái tim. Tác phẩm coi như đã hoàn thành.
Lộ Dao buông tay, ngẩng đầu nhìn Phi Sa: "Cô có thích kiểu này không? Nếu không thích kiểu sơn dầu, lớp sơn sau khi khô lại sẽ trơn bóng. Còn nếu thích phong cách nhẹ nhàng này, tôi có thể dùng ma pháp cố định lại, sẽ không ảnh hưởng gì đến tác phẩm, cũng có thể bảo vệ mặt móng."
Lộ Dao vô tình nghiên cứu ra trận pháp này, tuy trái với ý định ban đầu của cô nhưng không ngờ cái ngày cô có thể sử dụng nó lại đến nhanh như vậy.
Phi Sa giơ ngón trỏ mới được làm xong lên nhìn, toàn bộ mặt móng đều bị phủ một lớp sơn sần sùi, khó coi, đầu ngón tay của cô giống như đang được băng bó, nhưng vẫn không làm lu mờ đi vẻ đẹp của nó.
Những đám mây trắng in trên mặt nước, bụi hoa cúc dại đung đưa trong gió cùng vài chú bướm nhỏ màu trắng bay lượn phía trên tạo nên khung cảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống.
Mặt móng không bóng loáng, tựa như một bức tranh sơn dầu có chút gồ ghề, nhưng nhìn rất thích mắt, mang lại cảm giác tự do và thoải mái.
Phi Sa không thể nói là mình không thích, chủ tiệm thật sự rất nghiêm túc hoàn thành yêu cầu của cô, thậm chí còn tốt hơn cô nghĩ.
Lê Tu lại gần nhìn kỹ liền khen ngợi: "Dù không lấp lánh nhưng lại rất đẹp, tôi thích lắm! Mẫu này được gọi là gì?"
Lộ Dao lấy ra một cái lọ nhỏ rửa sạch đầu cọ, dịu dàng nói: "Đây là sơn dầu, rất thích hợp với phong cách độc đáo hoặc hoài niệm, sẽ còn dịu dàng, đáng yêu hơn khi mặc với đầm."
Lê Tu tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu nói: "Lần sau tôi muốn làm kiểu này."
Lần trước không biết còn có kiểu móng này, sau khi Lê Tu xem toàn bộ quá trình khi nãy liền cực kỳ thích nó, cô ấy sau này có thể cách ba bốn năm liền thay một bộ móng mới.
Phi Sa có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thể không thừa nhận kỹ thuật của Lộ Dao, khuôn mặt căng cứng khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi thích cái này."
"Được, vậy đầu tiên tôi sẽ khóa lớp móng." Lộ Dao có chút hưng phấn.
Cô đã thử cái này rất nhiều lần trên áo giáp và cả trên ngón chân của mình, hiệu quả mang lại cực kỳ tốt, nhưng đây là lần đầu tiên cô dùng để phục vụ khách.
Khóa lớp móng là một trận pháp nhỏ do Lộ Dao dựa vào đặc điểm của ma pháp Ánh Sáng mà tự nghĩ ra, chỉ cần dùng một chút ma lực là có thể giữ nguyên hiện trạng vốn có của nó.
Trận pháp chói mắt rất nhanh đã được vẽ ra, móng tay Phi Sa đã bị thi triển ma pháp.
Những con rồng lẫn kỵ sĩ Elvy đều tỏ ra kinh ngạc, Phi Sa và Lê Tu cũng bất ngờ nhìn Lộ Dao.
Elvy cực kỳ kích động, cặp mắt màu xám nhìn chằm chằm Lộ Dao: "Cô vừa sử dụng ma pháp Ánh Sáng làm cái gì vậy?"
Lộ Dao không rõ tại sao bầu không khí có chút căng thẳng, chỉ cẩn thận giải thích: "Không có gì, chính là dùng trận pháp nhỏ giúp móng bền hơn và không dễ bị rơi ra, cũng không bị hư hại trong sinh hoạt hàng ngày."
Khuyết điểm duy nhất của trận pháp này chính là móng tay sau khi được thi triển ma pháp sẽ không bị rơi ra, chỉ có ngoại lực tác động mới có thể gỡ được. Đương nhiên nó chỉ hợp với tay người, nếu trở lại nguyên hình, móng tay vẫn sẽ bị hư.
Có lẽ cô nên tạo thêm một trận pháp có thể gỡ nail bất kỳ lúc nào, Lộ Dao đột nhiên nảy ra ý tưởng nâng cấp nó lên thành phiên bản 2.0.
Elvy lui về sau một bước, cảm thấy thật hoang đường: "Chỉ để làm bộ nail bền hơn?"
Ma pháp Ánh Sáng có thể xua tan chướng khí lẫn ma pháp Bóng Tối, đồng thời khả năng chữa trị của nó còn tốt hơn cả thảo dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận