Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 883: Huấn luyện hoang dã 1

Huấn luyện hoang dã 1
Số 444 sững sờ chớp mắt một cái, bàn tay khuấy ly ca cao nóng màu nâu sẫm trong vô thức, hơi mất tập trung: “Học bổ túc nhân sinh?”
Tạ Mạc Lâm cũng ngạc nhiên mà nhìn qua, giống như Lộ Dao đã nói chuyện gì kỳ lạ lắm.
Chỉ có Bất Độc là dùng hai tay cầm ly ca cao nóng uống từng ngụm từng ngụm, hai mắt trong sáng lấp lánh như hạt lựu đỏ nhìn Lộ Dao, trong mắt chỉ có sùng bái và nuông chiều.
Lộ Dao cười khẽ vỗ vỗ Bất Độc, gắp một chiếc bánh su kem trái cây đặt vào cái đĩa trước mặt cậu bé, rồi gắp cho chính mình một chiếc, cô nhẹ nhàng cắn một cái, lớp kem mềm tan ra và vị ngọt tự nhiên của trái cây dần lấp đầy khoang miệng, cô vui vẻ nheo mắt lại.
Vài giây sau, Lộ Dao ngẩng đầu nhìn hai người đối diện một lần nữa: “Trước khi động vật hoang dã được cứu trợ hoặc nuôi nhốt được thả về tự nhiên đều phải trải qua sự huấn luyện hoang dã phù hợp, nhằm đảm bảo chúng có thể tự kiếm ăn và có năng lực sinh tồn.”
“Nói như vậy thì hơi tàn nhẫn, nhưng bây giờ số 444 giống như một con vật nhỏ được con người nuôi dưỡng mà mất đi năng lực sinh tồn.”
“Điều tệ hơn là con người có tư duy, tình cảm và các mối quan hệ phức tạp hơn, nên khi được thả đi còn khó sinh tồn hơn cả động vật bình thường. Vì chú không chỉ mất khả năng sinh tồn, mà mục đích sinh tồn cũng đã biến mất.”
“Nói vậy thì hơi quá rồi.” Tần Hưng còn chưa đi xa, anh ta cảm thấy đây là lần đầu tiên mình được thấy một bà chủ chân thực.
Một người dịu dàng ít nói như vậy mà cũng có lúc nói ra những lời sắc tựa dao.
“Động vật… bị con người nuôi dưỡng?” Số 444 từ từ lặp lại lời nói của Lộ Dao, rồi rơi vào trầm tư.
Tần Hưng lắc đầu, thở dài trong lòng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sự tồn tại của vật thí nghiệm đã không còn là một bí mật nữa, thậm chí có rất nhiều người bình thường không thể sống sót cũng chủ động đi vào viện nghiên cứu.
Nhưng đối với phần lớn người có thể sống sót bình thường mà nói thì viện nghiên cứu Siêu Năng và vật thí nghiệm đều là những sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Tần Hưng nhớ tới cuộc kiểm tra sức khỏe thường lệ mỗi năm một lần và sự bất lực khi phải trần trụi nằm trên thiết bị và trải qua các loại kiểm tra khác nhau.
Nói trắng ra là không khác gì mấy con chuột thí nghiệm.
Số 444 ngẩng đầu lên, hai mắt sâu như chiếc giếng cạn dần dần tụ lại chút ánh sáng nhợt nhạt, giọng nói khô khốc vang lên: “Cô nói đúng.”
Tần Hưng khựng lại, không khỏi nghiêng người nhìn lại.
Số 444 không chú ý tới người đang nhìn mình chăm chú ở cách đó không xa, chú ấy nhìn thẳng vào bà chủ: “Sau khi vào phòng thí nghiệm, được đánh số cho vật thí nghiệm, chúng tôi đã mất đi quyền làm người. Đây vốn là sự thật, nhưng không biết vì sao mà tất cả mọi người đều lặng im không nói. Dù là ở viện nghiên cứu hay là trung tâm điều dưỡng sau này, cuộc sống của chúng tôi cũng chẳng có gì thay đổi. Cuộc sống giống như một vũng nước đọng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối. Tất cả mọi người lại làm như không thấy, cô thì lại chọc thủng nó mà không kiêng kỵ gì, tôi thấy tâm trạng bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.”
Tạ Mạc Lâm còn ngạc nhiên hơn cả lúc nãy.
Trước đây anh ấy từng chăm sóc số 444 trong khoảng thời gian khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy thấy chú ấy chủ động nói một đoạn dài như vậy, trong đó còn chứa đựng tình cảm phong phú mà anh ấy chưa từng biết đến.
Tâm trạng của Tạ Mạc Lâm rất phức tạp, vừa thấy vui vẻ vừa thầm đau buồn.
Anh ấy và các đồng nghiệp trong viện điều dưỡng đã rất muốn cứu họ, nhưng chẳng có hiệu quả gì.
“Không có gì.” Lộ Dao đẩy đĩa bánh su kem trái cây về phía số 444, nói nhẹ nhàng: “Đừng lo lắng, nhân sinh của dòng sông đúng là vẫn thỉnh thoảng chảy vào vũng nước tù, nhưng cho dù là vậy cũng sẽ nhẹ nhàng va vào một hòn đá nhỏ, tạo nên một vòng gợn sóng liên tiếp.”
“Tôi nên làm gì đây? Cô Lộ Dao, xin cô nói cho tôi biết.” Số 444 thành khẩn.
“...” Tạ Mạc Lâm bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm, che giấu biểu cảm không thể che giấu.
Trên đường trở về từ thành phố Dragon Li về, anh ấy còn nghĩ liệu mình có gây thêm phiền phức cho bà chủ hay không, dù sao thì tình trạng của vật thí nghiệm bị bệnh cũng nghiêm trọng hơn khách hàng bình thường rất nhiều, dù có học bổ túc thì cũng tốn tâm sức và thời gian hơn khách hàng bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận