Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 426: Cô là chính cô 1

Chu Lệ ngồi trong phòng khách, trong tay cầm tách trà xanh đã nguội.
Cả ngày nay Chu Lệ vẫn luôn không yên lòng.
Khoá cửa bị kéo ra từ bên ngoài, có tiếng động truyền ra từ ngoài sảnh.
Vẻ mặt Chu Lệ hơi thay đổi một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài đón.
La Hoàn đang thay giày ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy bà ấy, vẻ mặt vẫn như thường: "Mẹ."
Không giống nhau. Ánh mắt và biểu cảm của con trai bà ấy đã thay đổi.
Chu Lệ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được điều này. Bà ấy hơi cụp mắt xuống, đè nén cảm xúc mừng như điên trong lòng rồi nhỏ giọng hỏi: "Con ăn cơm chưa? Mẹ có dặn dì để phần cơm cho con đấy."
La Hoàn lắc đầu: "Không cần đâu ạ. Con đã ăn bên ngoài với chị Ngọc Khê rồi. Không có chuyện gì thì con lên tầng tắm rửa đây."
Chu Lệ đứng ở chỗ lên cầu thang, chờ La Hoàn lên tầng, khuất bóng ở hành lang gấp khúc rồi mới xoay người ngồi xuống ghế salon, cầm điện thoại di động lên gọi cho Cảnh Ngọc Khê.
Thái độ của La Hoàn trông thì có vẻ thờ ơ nhưng so với trước khi ra khỏi nhà thì sự thẫn thờ trong mắt đã bớt đi rồi, thêm vào đó là một chút cảm giác không được tự nhiên.
Cực kỳ giống hồi còn bé làm sai chuyện rồi không dám đối mặt với bà ấy. Cái vẻ mặt lúng túng né tránh kia giống hồi trước như đúc.
Bên kia vừa nhấc máy, sự vui mừng trong lòng Chu Lệ đã không thể đè nén được nữa: "Tiểu Cảnh à, là dì đây, dì Chu đây."
"La Hoàn về nhà rồi. Dì thấy đã khá hơn nhiều. Ôi chao, làm mẹ chắc chắn có thể nhìn ra được ngay."
"Đúng vậy, dì muốn hỏi xem cháu đã đưa thằng bé đi đâu vậy? Nghe nói cứ một thời gian ngắn là cháu lại phải ra nước ngoài tham gia cuộc thi. Đến lúc đó dì sẽ đưa thằng bé đi khám lại."
"Không phải phòng khám bệnh á, thế đó là chỗ nào? Sao thần thần bí bí vậy."
Chu Lệ trò chuyện với Cảnh Ngọc Khê một hồi lâu, đến khi cúp điện thoại rồi vẫn chưa biết rốt cuộc con trai mình đã đến chỗ nào.
Bà ấy ngồi trên ghế salon suy nghĩ một hồi rồi lên tầng cầm một tấm thẻ qua gõ cửa phòng La Hoàn: "Trong thẻ này có năm triệu, con cầm tiêu tạm đi, không đủ thì lại nói với mẹ. Thời gian này chị Ngọc Khê của con bận tham gia cuộc thi nên không thể làm phiền con bé lúc nào cũng đi cùng con được. Con muốn đến chỗ nào thì cứ bảo tài xế đưa đi, hoặc là gọi thêm bạn học đi cùng cũng được."
"Cảm ơn mẹ." La Hoàn nhận lấy tấm thẻ, thấy rõ sự mệt mỏi dưới đáy mắt Chu Lệ, trong lòng cậu ta cảm thấy không nỡ, muốn nói vài câu về những gì mình đã trải qua hôm nay.
Thật ra thì cậu ta vẫn còn rất hưng phấn. Giữ một bí mật to lớn như thế rất khó nhịn được mà không chia sẻ với người khác. Nhưng cậu ta lại phát hiện ra rằng mình không thể nói được ra miệng.
La Hoàn nhớ ngay đến khế ước giữ bí mật mà mình đã ký ở phố thương mại sáng nay. Trong mắt cậu ta hiện lên vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
"Sao thế, con thấy không thoải mái à?" Chu Lệ thấy vẻ mặt La Hoàn đột nhiên trở nên u ám thì lo lắng trong lòng.
"Không sao đâu ạ. Ban ngày con chơi nhiều quá nên hơi mệt. Con ngủ trước đây, mẹ ngủ ngon."
La Hoàn đóng cửa phòng lại rồi lập tức móc điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lộ Dao. Ngón tay cậu ta dừng trên nút "gọi" một hồi, sau đó cậu ta lại mở tin nhắn lên gõ một tin gửi qua.
-
Đại lục Alexandria, thị trấn Lục Bảo Thạch.
Trước tiệm làm nail có một lò nướng đất sét nhỏ, những con lươn đã sơ chế được đặt trên lưới sắt.
Lộ Dao ngồi bên phía gần với cửa hàng trái cây, cầm một cái bàn chải nhỏ, không ngừng quét nước xốt màu nâu sẫm lên thân lươn.
Con ngươi màu lam nhạt của Hối Hối sáng bừng lên, dính sát bên người Lộ Dao, bàn tay nhỏ bé không ngừng kéo kéo vạt áo cô.
Đôi yêu tinh song sinh đập cánh bay lên bay xuống theo động tác trên tay cô, nước miếng vô thức chảy xuống từ khoé miệng,
Hải sản của cửa hàng Lông Xù đã chinh phục hết khu phố thương mại. Từ cửa hàng đồ ăn nhanh, tiệm làm nail cho đến cửa hàng Blind Box. Ngày nào cũng có người trông mong chờ đợi.
Mùi lươn nướng thơm phức bay theo gió vào trong tiệm. Edward đi ra, trong tay cầm một cái dù màu đen (bà chủ đưa cho), đá cho Lộ Dao một cái ghế ngồi: "Cô đang làm gì thế?"
"Nướng lươn chứ gì nữa, mấy đứa nhỏ cũng thích ăn. Hối Hối và đôi yêu tinh song sinh muốn biết cách làm lươn nướng, đúng lúc tôi đang có thời gian rảnh nên làm cho bọn họ xem một chút."
Lộ Dao đem bàn chải cho Merlulu và Puxiu. Hai yêu tinh hợp lực ôm lấy, cố gắng chấm vào nước xốt rồi lảo đảo lắc lư bay qua quét lên lươn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận