Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 830: May mà em đã đến đây 3

May mà em đã đến đây 3
Cách đó không xa có tiếng động cơ khẽ vang lên, ba người trốn trong bụi cây, từ xa nhìn thấy một chàng trai mặc âu phục màu đen từ từ đi xuống bậc thang của tòa biệt thự cổ, vẻ mặt thẫn thờ.
Trái tim của Đỗ Thu Linh đột nhiên nhảy lên kịch liệt, ánh mắt dán chặt vào chàng trai mặc đồ đen đó, giọng khàn khàn: “Đó là tôi.”
Lộ Dao gật đầu: “Xem ra anh không đến nhà tang lễ cùng người nhà?”
Đỗ Thu Linh nhíu mày, trong mắt xen lẫn đau đớn và kinh ngạc: “Khi còn nhỏ sức khỏe của tôi không tốt, cha mẹ lại bận rộn. Lúc đó chỉ có chú út còn đi học, cũng ở nhà. Chỉ có chú ấy chơi với tôi, quan hệ của tôi với chú ấy rất tốt. Chú ấy là một người rất thông minh lại vô cùng kiên nhẫn. Khi biết được thi thể của chú ấy được vớt lên từ dưới sông Mạc Dương, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, nhốt mình trong phòng mấy ngày, không chịu đến nhà tang lễ. Cho đến hôm nay, bên kia thông báo sắp phải chôn cất, trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh, tôi mới uể oải đi ra ngoài.”
Chú út của Đỗ Thu Linh - Đỗ Minh Nghiêu mất tích vào năm này, lúc đó người của nhà họ Đỗ tìm kiếm khắp nơi hai tháng, sau đó vớt được thi thể ở dưới sông Mạc Dương lên.
Căn cứ vào kết quả điều tra của cục Cảnh sát, có thể Đỗ Minh Nghiêu đã không cẩn thận rơi xuống sông.
Đây thật ra là một cách nói khéo léo, giống như khi đi qua cầu thì không cẩn thận bị ngã xuống vậy.
Mà khi đó không tìm được camera theo dõi, cũng không tìm thấy chứng cứ mạnh mẽ nào khác, chỉ có thể căn cứ vào tình huống của thi thể để đưa ra phán đoán.
Mặc dù người nhà họ Đỗ vô cùng đau đớn và bất lực, nhưng vẫn dần dần chấp nhận cách nói này.
Chỉ có Đỗ Thu Linh nhỏ tuổi vẫn không thể chấp nhận, dùng hết mọi biện pháp, cuối cùng vẫn không tìm được manh mối.
Cái gai này vẫn luôn chôn sâu ở đáy lòng anh ấy, bình thường không đau không ngứa, nhưng mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, trên bàn cơm luôn thiếu một đôi bát đũa, lúc người lớn nói chuyện thường có thói quen né tránh một chủ đề nào đó, hay lúc đi ngang qua căn phòng bên cạnh phòng anh ấy ở tầng ba, cái gai kia sẽ đâm mạnh vào da, chui vào trong tim, làm anh ấy không thể thở nổi.
Mục tiêu của lần học bổ túc này của Đỗ Thu Linh là tìm ra chân tướng cái chết của chú út.
Đỗ Thu Linh không thể tin được một người như chú út của anh ấy, cuối cùng lại kết thúc cuộc đời của mình theo cách như vậy.
Bạch Di vươn cổ, vội vã nói: “Xe đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Thu Linh bình tĩnh: “Tôi biết ở đâu.”
Khu biệt thự yên tĩnh, dân cư thưa thớt, muốn bắt xe không dễ.
Ba người phải mất một lúc mới chạy đến nhà tang lễ, lại tốn thời gian giả làm nhân viên, lẻn vào linh đường của nhà họ Đỗ.
Thi thể bị ngâm nước đã được sửa sang lại hết mức có thể, lẳng lặng nằm ở chính giữa linh đường, nhìn thì vẫn sưng phù trắng bệch.
Ba người chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi ngay.
Cách nhiều năm, Đỗ Thu Linh lại trở lại đoạn ký ức này, vẫn khó có thể thoát ra.
Đi ra từ linh đường, cả người trở nên trầm mặc, tinh thần sa sút.
Lộ Dao suy nghĩ một lúc, rồi mới lên tiếng: “Chúng ta xuyên qua một lần nữa, trở lại thời điểm xa hơn một chút, tôi muốn thấy bộ dáng của chú út anh khi còn sống.”
Đỗ Thu Linh ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt không rõ ràng: “Còn có thể nhìn thấy chú ấy khi còn sống sao?”
Lộ Dao không nhịn được “chậc” một tiếng: “Đi thôi.”
Quả cầu ánh sáng màu bạc ngưng tụ trong lòng bàn tay của Lộ Dao, dần dần bao quanh ba người.
Ánh sáng tan đi, ba người lại trở lại căn biệt thự cổ của nhà họ Đỗ.
Chỉ là lần này, trong vườn không còn bụi cây, khắp nơi chằng chịt dây leo gai góc, từng đóa hoa hồng lớn màu hồng nhạt, màu vàng, màu trắng ngưng tụ sương sớm, đan xen thành một bức tường xinh đẹp.
Một chàng trai mặc áo len cao cổ màu vàng nhạt đang ngồi trên chiếc ghế dài trước pho tượng phun nước.
Chàng trai cầm trong tay một quyển sách, gió sớm thổi bay mái tóc của anh ta, lộ ra một đôi mắt sắc bén đến bức người.
Ánh mắt của anh ta dừng ở trên trang sách, đôi chân thon dài bắt chéo, không biết thấy được nội dung gì thú vị, khóe miệng dần dần cong lên.
Bỗng nhiên, một cậu bé cầm một con diều hình quái vật chạy tới, dựa vào đùi chàng trai: “Chú út, thả diều với cháu.”
Đây là Đỗ Minh Nghiêu thời niên thiếu và Đỗ Thu Linh khi còn nhỏ.
Đỗ Minh Nghiêu cảnh giác giơ quyển sách lên, trong mắt hiện lên vài phần bất lực: “Dậy rồi sao? Không phải hôm nay đã hẹn bọn tiểu Tạ cùng xem hoạt hình rồi sao?”
Cậu bé Đỗ Thu Linh lắc đầu, đặt diều lên trên ghế, leo lên người Đỗ Minh Nghiêu như leo núi: “Cháu chơi với chú út.”
Vẻ mặt Đỗ Minh Nghiêu đau đầu, vươn tay đặt sách xuống chỗ xa nhất trên ghế, rồi vươn tay bế Đỗ Thu Linh lên, một tay thì cầm lấy diều: “Đi, chú út dẫn cháu đi thả diều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận