Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 839: Thời tiết hôm nay thật đẹp 4

Thời tiết hôm nay thật đẹp 4
Cho đến khi Lộ Dao trở về, Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm lập tức đứng dậy.
Lộ Dao kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người này bình thường rất hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, nhìn như là đã xảy ra chuyện gì không bình thường.
Cơ Phi Mệnh liếc nhìn Cơ Chỉ Tâm, người này lấy điện thoại ra, mở album, đưa tới trước mặt Lộ Dao.
Cơ Chỉ Tâm: “Bà chủ biết cậu ta không?”
Lộ Dao nhìn chằm chằm ảnh chụp, ánh mắt cũng có biến đổi: “Đây là?”
Cơ Phi mệnh đứng dậy: “Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác.”
Chuyện liên quan đến tương lai của thế giới Thần Minh, Cơ Phi Mệnh có trực giác không nên nói ở trong tiệm.
Lộ Dao không có ý kiến khác, xoay người dặn dò vài câu, rồi đi theo chú cháu hai người ra khỏi Trung tâm bổ túc.
Đứng ở ven đường vắng vẻ và yên tĩnh trên con phố mua sắm, Lộ Dao cầm điện thoại của Cơ Chỉ Tâm nhìn vài lần: “Đứa nhỏ này là ai vậy?”
Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm nhìn nhau, sau đó Cơ Phi Mệnh mở miệng, bắt đầu kể lại quan hệ giữa người trẻ và Thần Minh.
Khi Cơ Phi Mệnh bắt đầu nói thân phận của người trẻ, hệ thống thực hiện hóa ước mơ liên tục phát ra cảnh báo.
Lộ Dao không để ý đến cảnh báo của hệ thống, hứng thú nghe xong tất cả về người trẻ, thản nhiên đặt câu hỏi: “Các người cảm thấy cậu ta và tôi có quan hệ gì?”
Biểu cảm của Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm phản ánh trung thực những suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Lộ Dao lại kiên quyết lắc đầu: “Tôi không biết cậu ta.”
Vẻ mặt của Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm không giống nhau.
---
Lần học bổ túc thứ ba kết thúc, cảm xúc của Hồ Tiêu tốt hơn lần học bổ túc trước đó rất nhiều.
Cậu còn phải tiếp tục tiến hành bổ túc lần thứ tư.
Nhưng mà kết thúc ba lần bổ túc, phải làm một bài kiểm tra tâm lý.
Hồ Tiêu đã hoàn thành bài kiểm tra mới dưới sự hướng dẫn của Tạ Mạc Lâm và Bạch Di, và hẹn hai ngày sau tiến hành bổ túc lần thứ tư.
Lần này, cậu không ở lại Trung tâm bổ túc quá lâu, mà trực tiếp trở về viện nghiên cứu.
Hồ Tiêu trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng lại đang nói về chuyện của X.
X phải làm bài kiểm tra giá trị năng lực mỗi ngày.
Anh ta vẫn không đánh lại giáo sư An.
Theo lý mà nói, giá trị năng lực của X không cao bằng giáo sư An, nhưng các nghiên cứu viên phụ trách phân tích thông tin vẫn không tìm ra được điểm đột phá.
Một người bạn cùng phòng hỏi Hồ Tiêu: “Cứ cách vài ngày cậu lại đến nơi… nơi gọi là Trung tâm bổ túc trẻ em đó, có thực sự hiệu quả không?”
Mấy người khác cũng nhìn qua, mang theo vẻ tò mò.
Hồ Tiêu khẽ gật đầu: “Cũng được. Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Trước đây rõ ràng bọn họ không có hứng thú với việc này.
Người bạn cùng phòng đặt câu hỏi nói: "Lúc làm thí nghiệm nghe nhóm người mặc áo blouse nói, có người đề nghị đưa X đến Trung tâm bổ túc kia thử xem. Nghe nói bà chủ của Trung tâm bổ túc kia có thể trích xuất ký ức của người khác, là thật sao?”
Hồ Tiêu không trả lời, một người khác không nhịn được nói: “Đám người mặc áo blouse còn không có biện pháp, trông cậy vào một người siêu năng lực của một tổ chức tư nhân được sao?”
“Năng lực trích xuất ký ức của người khác thật ra rất biến thái, đưa X qua đó, đừng nói còn chưa tìm được điểm đột phá, ngược lại người này lại bị lừa, chạy theo.”
X am hiểu chiến tranh tâm lý, trước đây đã từng thao túng tâm lý, lợi dụng nhân viên chính phủ, hơn nữa còn thành công vượt ngục không chỉ một lần. Nhân viên công tác trong viện nghiên cứu Siêu Năng của thành phố Tam Hoa vô cùng thận trọng, bình thường chỉ giam giữ một mình X, không cho phép anh ta tiếp xúc với vật thí nghiệm khác, nhân viên công tác cũng không được giao lưu với anh ta.
Thật sự gửi X đến Trung tâm bổ túc trẻ em, còn không biết là ai dạy cho ai.
Hồ Tiêu nghĩ đến Lộ Dao, không khỏi đánh giá trong lòng.
Bà chủ chắc chắn rất mạnh.
Nhưng so với X, có thể khó chiếm ưu thế.
Bà chủ nhìn thế giới từ một góc độ quá dịu dàng, đối mặt với một phần tử phạm tội vô cùng hung ác, nhất định sẽ bị bắt nạt.
Hồ Tiêu ích kỷ, không muốn bà chủ đối đầu với X nên không phản bác lại.
Loại phản ứng này ở trong mắt người bên ngoài, chính là ngầm thừa nhận kết luận của bọn họ.
Mấy người nhất thời cảm thấy mất mặt, không thảo luận về Trung tâm bổ túc trẻ em nữa.
Hồ Tiêu nằm xuống, đang suy nghĩ về lần học bổ túc tiếp theo, bỗng nhiên nhận được yêu cầu liên lạc của quầy lễ tân, dưới lầu có người tìm cậu.
Hồ Tiêu đứng dậy đi giày, định xuống lầu, nhưng trong lòng lại nghi ngờ.
Cậu không có mối bận tâm nào khác ở thành phố Tam Hoa, ngoại trừ lúc học bổ túc ra, vốn dĩ sẽ không có người đến thăm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận